Chiến Thần Phục Thù

Chương 269



Bây giờ, Tô Duệ Hân đã có thể một mình quản lý toàn bộ tập đoàn lớn.

Được quá nhỉ!

Không uổng công Lăng Khôi đã khổ cực chỉ dạy.

Rượu uống mấy vòng, thức ăn vơi nửa, mọi người đã ăn uống vô cùng vui vẻ.

Lăng Khôi lại lần nữa thể hiện quyết tâm muốn đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn, lúc này cũng không một ai nói thêm lời nào, chỉ đành tan cuộc với vẻ mặt ủ rũ.

Cuối cùng, chỉ còn Mã Đằng ở lại.

Lăng Khôi hỏi: “Sao vậy Mã Đằng, ông còn gì muốn nói à?”

Mã Đằng đáp: “Đúng thế. Tôi không giống với người khác, cậu cũng hiểu mà”.

Lăng Khôi không phản bác.

Mặc dù bây giờ Lăng Khôi có không ít thuộc hạ, nhưng người anh em tốt nhất của anh, không ai khác ngoài Mã Đằng.

Chỉ có ông ấy mới biết thân phận thật sự của anh.

Lăng Khôi hỏi thẳng: “Ông vẫn muốn ngăn cản tôi đi đến Tích Sơn à?”

Mã Đằng đáp: “Nếu cậu quyết định phải đi, tôi có cản thế nào cũng vô ích. Tôi chỉ có vài lời muốn nói rõ với cậu, nhà họ Tần không giống với các gia tộc khác. Họ đứng đầu năm gia tộc lớn, Tần Phong còn là đệ tử của Diệp Vân Phong, nhà họ Tần cũng được coi như là gia tộc dòng chính của Trung Hải Vương, thế lực khổng lồ. Lần này cậu đến Tích Sơn cũng đồng nghĩa với việc hoàn toàn đối chọi với nhà họ Tần. Đây không phải là một lựa chọn tốt!”

Lăng Khôi nói: “Kẻ tôi muốn đối chọi đâu chỉ có một mình nhà họ Tần. Tôi muốn điều tra ra nguyên nhân cái chết của ông cụ Tô thì nhất định phải hỏi được tin tức quan trọng từ chỗ Trung Hải Vương. Thậm chí, tôi cũng có thể trở thành kẻ địch của Trung Hải Vương”.

Mã Đằng trầm ngâm: “Trung Hải là nơi đầm rồng hang hổ, sau sự kiện núi Tuyết Long ba năm trước, cao thủ và các thế lực tụ tập ở đây ngày càng nhiều. Cậu muốn tiến vào giới võ thuật, đồng nghĩa với việc sẽ phải để lộ thực lực. Một khi đã bước lên con đường này thì không còn đường sống nào để quay đầu lại”.

Lăng Khôi cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải đi”.

Mã Đằng lại đáp lời: “Tôi biết ý chí của cậu, dựa theo kế hoạch thì đợi vết thương của cậu khỏi hẳn mới lộ diện, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa khỏi nên tôi thấy lo lắng”.

Lăng Khôi nói: “Vốn dĩ tôi cũng lo lắng nhưng Trung Hải Vương lại phạm một sai lầm, ông ta không nên dò xét tôi, càng không nên cho tôi nhìn thấy cuốn sách cổ Xích Dương Cửu Thiên”.

Mã Đằng hiếu kỳ hỏi: “Ý cậu là sao?”

Lăng Khôi trả lời: “Trung Hải Vương từng cho tôi xem một quyển bí thuật cổ, là bí kíp võ thuật cổ đại. Dù ông ta đã động tay động chân khá nhiều chỗ trong nội dung, sửa lại nhiều chi tiết nhưng tôi vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được có gì đó không đúng. Hơn nữa, trong khoảng ba tháng tôi tu luyện theo quyển bí thuật này, thực lực của tôi không những tăng lên mà còn có tác dụng lớn trong quá trình hồi phục vết thương. Trong cơ thể tôi hiện vẫn còn mười tám đầu đạn nhưng cũng đã hơn hẳn bình thường rồi. Lúc này bộc lộ thực lực tuy hơi đột ngột nhưng cũng không phải là hoàn toàn không nắm chắc”.

Mã Đằng nghe thấy vậy thì rất vui mừng: “Có những lời này của cậu thì tôi yên tâm rồi. Có điều, Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn cũng không phải hạng tầm thường. Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán cũng sẽ tham gia”.

Lăng Khôi hỏi: “Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán là gì?”

Mã Đằng đáp: “Nắm quyền trong giới võ thuật Trung Hải có ba thế lực – Trung Hải Vương, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền. Ban đầu, Diệp Vân Phong được Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền nâng đỡ, hôm nay lại tạo thành thế kiềng ba chân vững chắc. Trong đó, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền đều là những thế lực võ đạo được kế thừa qua mấy trăm năm, nổi tiếng tựa như Tinh Võ Môn”.

Lăng Khôi hỏi lại: “Thế lực võ đạo? Nổi tiếng như Tinh Võ Môn sao?”

Mã Đằng gật đầu, đáp: “Vâng, thế lực này vượt xa năm gia tộc lớn ở Trung Hải, cũng đã vượt qua khỏi xã hội bình thường, là người nắm quyền chân chính của Trung Hải. Trên thế giới này, ai nắm trong tay sinh tử của người khác thì có thể nắm quyền hành độc tài. Vô số sách lược của Trung Hải nhìn thì xuất phát từ Công đoàn Trung Hải, thật ra thì Công đoàn Trung Hải được lập ra để thay mặt ba thế lực này giải quyết công việc thế tục. Còn bản thân Công đoàn Trung Hải lại bị ba thế lực này liên hợp khống chế”.

Nếu là người bình thường, nghe thấy những lời này sẽ không khỏi cảm thấy khó tin.

Nhưng Lăng Khôi vừa nghe đã hiểu: “Ban đầu, cái danh Trung Hải Vương cũng là do Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền lập nên phải không?”

Mã Đằng đáp: “Đúng vậy”.

Lăng Khôi lại nói: “Xem ra Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền thật sự rất bất phàm, có khả năng nâng đỡ cả Trung Hải Vương”.

Mã Đằng tiếp lời: “Sàn đấu ngầm Trung Hải, trên danh nghĩa là của nhà họ Tống nhưng thực chất, nhà họ Tống cũng chỉ là phát ngôn viên mà thôi. Chủ nhân thực sự chính là Bách Gia Quyền, bà cụ Tư cũng là người của Bách Gia Quyền. Diệp Vân Phong cũng xuất thân từ Bách Gia Quyền, chẳng qua là sau đó học được bí kíp võ công từ một quyển bí thuật cổ, một bước trở thành đại tông sư, lúc này ông ta mới thoát khỏi sự trói buộc của Bách Gia Quyền, tự gây dựng sự nghiệp”.

“Tốt lắm!” Lăng Khôi cười nói: “Tôi cảm thấy rất có hứng thú với ba thế lực này, chân tướng cái chết của ông cụ Tô cũng ngày càng gần. Bỗng dưng tôi cảm thấy thật hưng phấn!”

“Đưa tin đi, ba ngày sau, tôi sẽ đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn”, Lăng Khôi vỗ vai Mã Đằng: “Ông cũng đi chuẩn bị một chút. Ba năm rồi, cũng nên để cho người ta nhìn thấy một chút thực lực của chúng ta”.

Chỉ trong mấy ngày, tin tức Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn cử hành đại hội thi đấu võ thuật đã lan truyền nhanh chóng khắp giới võ thuật Trung Hải.

Gây ra rất nhiều phản ứng.

Mà tin tức Lăng Khôi tiếp nhận thiệp mời của nhà họ Tần, đích thân đến Túy Tiên Lầu Tích Sơn cũng được truyền ra.

Toàn bộ giới võ thuật Trung Hải sôi sục.

Thời gian dần trôi qua, từ đầu đến cuối Lăng Khôi đều bế quan trong tứ hợp viện, không hề ra ngoài.

Trước ngày thi đấu võ thuật ở Tích Sơn.

Tứ hợp viện đón tiếp hai vị khách kỳ lạ.

Tống Bác Văn và bà cụ Tư.

Thấy hai người này, thái độ của Lăng Khôi cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Hai người đến tìm tôi có việc gì?”

Lăng Khôi không hề có cảm tình đối với hai người này.

Cùng lắm thì chỉ thấy hơi tò mò với bà cụ Tư mà thôi. Lúc trước, khi nhà họ Đường bày kế đối phó anh, chỉ có bà cụ Tư là cao thủ duy nhất biết thời biết thế mà không ra tay.

Lần đó đã để lại trong lòng Lăng Khôi ấn tượng rất sâu đậm.

Tống Bác Văn liếc nhìn bà cụ Tư, sau đó mới nói: “Bà cụ Tư tìm cậu có chút việc, không mời chúng tôi vào nhà uống ly trà à?”

“Mời vào”.

Lăng Khôi mời bọn họ vào nhà, còn chủ động rót trà đãi khách.

Bà cụ Tư nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Cậu Lăng, tôi đến tìm cậu là vì hai việc. Thứ nhất, tôi hy vọng cậu sẽ không đến tham gia bữa tiệc rượu ở Túy Tiên Lầu, Tích Sơn”.

Lăng Khôi hơi giật mình, hỏi lại: “Tôi có đi hay không thì liên quan gì tới bà?”

Điều này không logic lắm.

Bà cụ Tư và mình có thù mới đúng, sao tự dưng lại quan tâm mình làm gì?

Bà cụ Tư nói: “Bởi vì tôi không muốn cậu chết”.

Lăng Khôi bật cười: “Nếu tôi chết thì không phải đối với bà sẽ tốt hơn sao? Dù sao tôi cũng từng đối phó nhà họ Tống, là kẻ địch của nhà họ Tống”.

Bà cụ Tư nói: “So với kết cấu của giới võ thuật Trung Hải thì đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ, không đáng nhắc tới”.

Lăng Khôi hỏi: “Kết cấu của giới võ thuật Trung Hải?”

Bà cụ Tư nói: “Không sai! Nếu cậu chết ở Túy Tiên Lầu, Tích Sơn thì kết cấu của giới võ thuật Trung Hải sẽ thay đổi. Tôi chỉ lo nghĩ cho tương lai của giới võ thuật Trung Hải mà thôi”.

Lăng Khôi hỏi thẳng: “Rốt cuộc thì bà thay mặt ai đến đây?”

Bà cụ Tư trả lời: “Lần này tôi thay mặt cho Bách Gia Quyền”.

Bách Gia Quyền.

Lăng Khôi vô cùng kinh ngạc.

Chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao?