Chiến Thần Phục Thù

Chương 297: Tôi thua rồi



Diệp Vân Phong nói: “Trước đây không thể có khả năng, nhưng bây giờ thì có một chút tính khả thi rồi”.

Những người xung quanh đồng loạt hít sâu một hơi.

Mặc dù Diệp Vân Phong nói rằng chỉ có một chút tính khả thi.

Thế nhưng những nhân vật lớn đã có tuổi đang có mặt ở đây đều biết rất rõ một chút tính khả thi này tượng trưng cho điều gì.

Năm đó hai tông sư lớn bị tiêu diệt trong tay Lam Ngạo Thiên.

Mà Lăng Khôi một thân một mình đối đầu với Lam Ngạo Thiên thì lại có tính khả thi.

Chuyện này đã đủ đáng sợ rồi.

Diệp Vân Phong tiếp tục nói: “Từ lúc đầu cho tới bây giờ Lam Ngạo Thiên vẫn chỉ dùng quyền pháp. Đây là võ học mà ông ta tu luyện hai mươi năm trước, mà trên thực tế sau khi ông ta cao chạy xa bay ra nước ngoài, đi theo cường giả mạnh hơn tu luyện võ học, ông ta chưa dùng đến những món võ học này. Tiếp theo Lam Ngạo Thiên mới được coi là ra tay thật sự”.

Tần Phong nghe thấy lời này thì đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn: “Nghe sư phụ nói như vậy thì xác suất Lăng Khôi chết sẽ khá cao rồi”.

Diệp Vân Phong lại không hề lạc quan như thế, ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng.

Trên quảng trường bát quái, ánh mắt Lam Ngạo Thiên nhìn Lăng Khôi lại thay đổi thêm lần nữa: “Ghê đấy, ngay cả Khí Trầm Áp của tôi cũng có thể chống cự được. Cậu mạnh hơn so với Diệp Vân Phong. Tôi càng cảm thấy hưng phấn hơn với chuyến đi tới Trung Hải lần này rồi”.

“Lần này ông đến Trung Hải, tôi cũng cảm thấy rất phấn khích. Ông chính là nấc thang leo lên trời của tôi. Tôi phải chịu đựng nhiều ấm ức chỉ để đợi tới ngày này”, Lăng Khôi chậm rãi giơ tay phải lên: “Nào, cho tôi thấy thực lực thật sự của ông đi”.

“Thế thì cho cậu mở mang một chút thực lực thật sự của tôi sau hai mươi năm tu hành ở nước ngoài vậy”, Lam Ngạo Thiên giơ tay, rút ra một thanh kiếm từ bên hông.

Kiếm vút lên trời cao.

Chỉ nghe thấy một tiếng “soạt”, thanh kiếm rung lên rồi trở nên thẳng tắp.

“Sư phụ tôi là một bậc thầy kiếm thuật, cả đời luyện kiếm, kiếm thuật rất đỉnh. Tôi đi theo sư phụ tu hành hai mươi năm, đã quen với việc dùng kiếm. Thanh kiếm này là chiêu cuối cùng của tôi. Vốn dĩ muốn giữ lại để đối phó với Diệp Vân Phong. Không ngờ Diệp Vân Phong lại chẳng tới lượt”, lưỡi kiếm sắc bén của Lam Ngạo Thiên chỉ vào Lăng Khôi: “Hôm nay dùng nó để giết cậu thì cũng không uổng phí công sức tôi tu luyện môn kiếm thuật này rồi”.

Lăng Khôi nói: “Vậy thì để cho tôi xem thanh kiếm này của ông đi”.

“Thanh kiếm này của tôi có thể giết chết tông sư”.

Lam Ngạo Thiên chậm rãi giơ thanh kiếm lên, sải dài bước chân, cầm kiếm trong tay, sau bảy bước liên tiếp thì chém kiếm xuống.

“Kiếm Thiết!”

Lực kiếm cắt ngang quét qua mười mấy mét, xuyên qua sàn đá cẩm thạch, chém mạnh về phía Lăng Khôi.

Quá mạnh rồi!

Biết bao người nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ tới mức kinh hồn bạt vía.

Ngay cả cao thủ như Diệp Vân Phong khi nhìn thấy cảnh tượng này thì mặt mũi cũng trắng bệch: “Đây chính là Kiếm Thiết trong truyền thuyết sao, mạnh quá đi! Lần này Lăng Khôi chết chắc rồi!”

Kiếm Thiết mạnh tới nhường nào?

Lấy ví dụ so sánh.

Kiếm Thiết là dùng kiếm để nâng kiếm khí lên cắt ngang qua tám phương.

Kiếm khí cũng là một loại nội kình.

Nếu như so sánh nội kình thông thường với một khối sắt hình cầu, vậy thì kiếm khí chính là thứ dùng để luyện khối sắt hình cầu này thành một con dao giết lợn sắc bén.

Cùng một kim loại, lực sát thương căn bản không còn cùng một đẳng cấp nữa.

Một số người đã nín thở, yên lặng nhìn Lăng Khôi, chờ đợi Lăng Khôi bị giết chết.

Thế nhưng.

“Kiếm Thiết thì mạnh thật đấy, thế nhưng sao ông có thể biết được thực lực thật sự của tôi thế nào?”, Lăng Khôi giơ hai tay lên: “Mặt trời lặn”.

Đối diện với kiếm khí điên cuồng tập kích bất ngờ này, chỉ thấy Lăng Khôi đưa hai tay vào khoảng không, giống như cánh chim dang rộng, sau đó đôi cánh chụm lại phía trước. Kiếm khí có thể chém vỡ đá cứng lại bị đôi cánh chụm lại ngăn cản.

“Sao có thể chứ?”

Lam Ngạo Thiên biến sắc.

Kiếm Thiết mà cụ ta tôi luyện hai mươi năm có thể chém đứt đá thép, vô cùng sắc nhọn, sao có thể bị ngăn cản một cách dễ dàng như thế?

“Tôi nói rồi, ông không biết thực lực thật sự của tôi đâu”.

Hai tay Lăng Khôi chậm rãi tách ra, kiếm khí sắc bén của Kiếm Thiết đã biến mất hoàn toàn.

“Hừ, cậu có thể ngăn chặn một lần, nhưng không thể ngăn chặn lần thứ hai”, Lam Ngạo Thiên không cam tâm, cụ ta lạnh lùng hừ một tiếng, quyết định thể hiện Kiếm Thiết thêm lần nữa, ngoài ra còn phối hợp với Khí Trầm Áp cùng tấn công, như vậy thì Lăng Khôi không thể nào chống đỡ được nữa.

Cụ ta gầm lên một tiếng, cơ thể vọt lên trên cao ba mét, bắp thịt trên người căng cứng như thanh thép, tay phải cầm kiếm, từ trên cao chém mạnh xuống dưới.

Đồng thời, tay trái cụ ta cũng không để trống mà dồn lực xuất chiêu Khí Trầm Áp.

Nhát kiếm này nhanh như điện giật, kiếm khí tạo ra cũng vô cùng sắc bén, xé rách không khí, lại phối hợp với lực của Khí Trầm Áp thì lại mạnh mẽ vô biên, muốn chẻ đôi cả dãy núi.

“Ôi, sao ông cứ phải sống chết vùng vẫy khổ sở thế chứ”.

Lăng Khôi thở dài, hai tay vươn ra không trung, thu hút vô số mảnh vụn cát sỏi trên mặt đất, giống như đầu bếp nhào bột, nhào ra một quả cầu đường kính nửa mét.

“Chiêu thứ hai của Xích Dương Cửu Thiên, Hạt cát rơi!”

Lăng Khôi hét lên một tiếng, hai tay giơ lên rồi nện vào không trung.

Cú nện này bề ngoài thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ quái, nhẹ nhàng vô lực, nhưng sắc mặt Lam Ngạo Thiên lại biến đổi, chỉ cảm thấy quả cầu mà Lăng Khôi nện xuống có sức mạnh như núi cao, giống như một trận bão cát dâng lên giữa sa mạc, vô cùng mạnh mẽ, bất khả chiến bại.

“Không hay rồi!”

Trong lòng Lam Ngạo Thiên hết sức cảnh giác, vội vàng thu chiêu và nhanh chóng lùi về phía sau.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, sao Lam Ngạo Thiên đang yên đang lành lại lùi ra sau?

Đúng lúc này, chỉ thấy quả cầu trong tay Lăng Khôi mạnh mẽ nện xuống mặt đất.

“Rầm!”

Thật sự giống như một thác nước dội xuống, mặt đất vang lên tiếng sấm kinh động.

Cả Kiếm Thiết và Khí Trầm Áp đều bị quả cầu này nện xuống tan tành, mặt đất chấn động mạnh mẽ, quảng trường bát quái bị nện trúng lõm xuống thành một cái hố lớn sâu mấy mét, thành một mảnh đất khô cằn.

“Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì vậy chứ? Còn là người sao?”

Không chỉ có Lam Ngạo Thiên, ngay cả Diệp Vân Phong và Tiêu Vô Ngôn cũng kinh ngạc đến mức con ngươi như sắp rớt xuống đất tới nơi.

Khí Trầm Áp của Lam Ngạo Thiên đã từng đánh bại Diệp Vân Phong, hơn nữa còn có cả Kiếm Thiết mạnh mẽ, hai thứ này hợp lại công kích, dù có là ba Diệp Vân Phong thì cũng bị đánh chết, vậy mà lại bị cậu thanh niên trước mắt này hoá giải một cách nhẹ nhàng?

Quyền pháp của Lăng Khôi đã đạt đến mức độ đáng sợ như vậy rồi sao?

Trong đầu Lam Ngạo Thiên lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Bị doạ ngu người.

Lăng Khôi đang giả làm heo để ăn thịt hổ, so với mình thì thực lực của cậu ta chỉ có mạnh chứ không hề yếu hơn, sợ rằng chỉ có sư phụ đích thân tới mới có thể đánh bại cậu ta.

Hôm nay Lam Ngạo Thiên mình sợ rằng đã bại trong tay cậu ta rồi.

Còn cần phải đánh tiếp sao?

Không cần nữa rồi.

Trực tiếp nhận thua sao?

Vậy thì quá mất mặt.

Lam Ngạo Thiên chỉ đành tìm một cách nói tương đối giữ thể diện: “Lăng Khôi, thực lực của cậu và tôi cũng ngang bằng nhau, hôm nay tôi còn có việc khác, không tiếp tục tính toán với cậu nữa, tạm biệt”.

Lam Ngạo Thiên quay người bỏ chạy.

Tháo chạy còn nhanh hơn cả tốc độ khi tới, chớp mắt đã cách xa cả trăm mét.

Lăng Khôi giơ tay phải lên thêm lần nữa, giống như sát thủ giơ kiếm lên, chỉ về phía Lam Ngạo Thiên đang tháo chạy rồi mở miệng nói:

“Chiêu thức thứ ba: Sợi dây mảnh”.

Chỉ thấy toàn bộ năng lượng ngưng tụ thành một sợi dây mảnh như kim ở trên đầu ngón tay Lăng Khôi, mạnh mẽ bay vọt xa ngoài.

Sợi dây mảnh đuổi theo Lam Ngạo Thiên với tốc độ nhanh hơn cụ ta cả mười lần.

“Không thể nào!”

Trong lòng Lam Ngạo Thiên điên cuồng gào thét, rút kiếm ra giữa không trung.

Kiếm Thiết!

Nhát kiếm này hội tụ tất cả thực lực tu luyện được cả đời của cụ ta, dù là tấm thép dày một tấc thì cũng bị chẻ làm đôi.

Nhưng sợi dây mảnh đó giống như đầu kim xuyên qua quần áo, khẽ lướt qua ngực Lam Ngạo Thiên.

“A!”

Lam Ngạo Thiên gào lên thảm thiết, rơi xuống từ giữa không trung.

Sau khi cụ ta đáp đất thì liên tục lùi về sau mười mấy bước mới cố miễn cưỡng dừng lại được, mọi người quan sát rất kỹ đều hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.

Chỉ thấy thanh kiếm sắc bén chặn trước ngực Lam Ngạo Thiên đã bị sợi dây mảnh xuyên qua để lại một cái lỗ nhỏ, vị trí ngực cũng bị đâm trúng, sau lưng có một vết rách đang không ngừng chảy máu.

Sợi dây đó chỉ đâm xuyên qua ngực cụ ta nên mới để lại vết tích như vậy. Nếu như đâm xuyên qua đầu cụ ta thì e rằng đầu cũng bị rách ra thành một cái lỗ.

Lăng Khôi lại có thể đánh trọng thương một tông sư võ thuật từ khoảng cách cả trăm mét như vậy.

“Mạnh quá”.

Diệp Vân Phong quá mức kinh ngạc.

Lăng Khôi không chỉ là một tông sư võ thuật, đòn cuối cùng không chút âm thanh cũng đủ để giết người từ khoảng cách cả trăm bước.

Diệp Vân Phong cũng không thể tưởng tượng nổi cấp độ thần thông này.

“Khụ!”

Lam Ngạo Thiên phun ra một ngụm máu tươi, không thể đứng vững được nữa, đầu gối quỳ trên đất.

“Tôi thua rồi!”

Lam Ngạo Thiên nói câu này, nôn ra một ngụm máu: “Ngay từ ban đầu tôi đã quá ngạo mạn, cậu Lăng đã không còn là tông sư võ thuật thông thường từ lâu. Lần này đến Trung Hải có thể hiểu biết thêm về chiêu thức này quả thực không hề uổng phí”.

“Số phận đời này của Lam Ngạo Thiên đều thất bại trên mảnh đất Trung Hải, vốn dĩ cho rằng lần này tới Trung Hải, tôi có thể lấy lại thứ mình từng đánh mất, thật không ngờ lại gặp phải một cao thủ như cậu Lăng. Đây đúng là số mệnh!”

Giọng nói của Lam Ngạo Thiên càng lúc càng yếu ớt, sau đó cả người ngã rầm lên trên mặt đất.

Ngất xỉu.

Ban nãy Lăng Khôi đã đâm trúng lục phủ ngũ tạng của cụ ta, mặc dù không đến mức chết, thế nhưng cũng không thể hồi phục lại trong vòng dăm bữa nửa tháng.

“Sư phụ!”

“Sư phụ!”

Mukes và Karina cùng xông tới rồi gầm lên thảm thiết.

Tiếng gào thảm thiết này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Cụ ta là Lam Ngạo Thiên đấy.

Vậy mà lại bị Lăng Khôi đánh đến mức bán sống bán chết nhanh như vậy sao?