Chiến Thần Phục Thù

Chương 298



Im lặng.

Im lặng chết chóc!

Một đại tông sư võ thuật, một sự tồn tại đáng sợ khiến cho toàn Trung Hải phải trải qua cơn ác mộng suốt hai mươi năm đã bị đánh bại bởi Lăng Khôi.

Mỗi một người có mặt tại khán đài lúc này đều cảm thấy tam quan của mình đã được làm mới.

Chỉ còn lại hai người là Mukes và Karina đang gào thét đau đớn.

“Đừng gào khóc thảm thiết như vậy, ông ta không chết được đâu. Vừa nãy tôi đã tránh đi vị trí chí mạng của ông ta rồi”.

Lăng Khôi thờ ơ nói: “Lăng Khôi tôi, có ơn thì trả ơn, có thù thì báo thù. Tôi và Lam Ngạo Thiên tính ra cũng không có thù sâu oán nặng gì, hơn nữa tôi còn phải cảm ơn ông ta vì đã làm bậc thang để tôi có thể một bước lên trời. Nếu tôi giết ông ta thì chẳng phải là quá tàn nhẫn vô tình sao?”

“Cảm ơn tông sư Lăng!”, Karina xoay người lại và quỳ xuống dưới chân Lăng Khôi.

Mukes cũng quỳ xuống và cúi đầu cảm ơn Lăng Khôi.

Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Hai người cũng đừng vội cảm ơn tôi như vậy. Tôi không giết Lam Ngạo Thiên là bởi vì lần này ông ta không gây hại gì đến các cao thủ của giới võ thuật Trung Hải, nhưng hai người thì khác”.

Hai người Mukes và Karina đều kinh hoảng.

Lăng Khôi nói tiếp: “Hai người vừa càn quét giới võ lâm Trung Hải, khiến cho bảy người chết và ba mươi lăm người bị thương. Tôi nhất định phải đưa ra lời giải thích rõ ràng cho vô số anh hùng ở Trung Hải”.

Mukes và Karina liếc mắt nhìn nhau, sau đó bước ra trước đám đông rồi quỳ xuống.

“Xin lỗi!”

“Tôi xin tự đâm mình ba nhát, mong tông sư Lăng hãy tha tội!”, Mukes rút ra một con dao ngắn, chĩa thẳng vào tay, chân và ngực mình rồi lần lượt đâm mạnh.

Ba nhát dao xuyên vào cơ thể hắn, tạo thành sáu lỗ máu.

“Tôi sẽ dùng dao tự rạch mặt, xin tông sư Lăng hãy bỏ qua cho tôi”, Karina dùng một con dao ngắn rạch một đường trên mặt, da thịt đều lộ ra ngoài, trông vô cùng đáng sợ.

Sau khi làm xong tất cả, hai người quỳ lạy Lăng Khôi một lần nữa: “Như vậy đã được chưa?”

Lăng Khôi không ngờ họ lại ra tay dứt khoát như vậy, đặc biệt là Karina, cô ta rõ ràng là một cô gái rất xinh đẹp, các đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng thanh tú và đẹp đẽ.

Bây giờ nói hủy liền hủy như vậy ư?

Cô ta xuống tay cũng thật tàn nhẫn!

Hơn nữa bọn họ đã xuống tay trước để tự mình trừng phạt bản thân.

Thái độ khiêm tốn như vậy khiến Lăng Khôi cũng khó có thể tiếp tục ra tay tàn nhẫn được nữa.

“Đưa sư phụ của hai người xuống núi chữa trị vết thương đi. Sau khi vết thương của ông ta phục hồi, thì ba người các người phải đích thân tới tận cửa để tạ tội với giới võ thuật Trung Hải. Chuyện sống chết của mấy người, đến lúc đó hẵng nói”, Lăng Khôi hạ lệnh đuổi khách: “Trong khoảng thời gian này, ba người các người không được phép rời khỏi Trung Hải. Nếu không, cho dù là chân trời góc biển, tôi cũng sẽ giết các người. Cút!”

Mukes và Karina như được đại xá, bọn họ cõng Lam Ngạo Thiên đang bất tỉnh trên lưng rồi rời đi như thể chạy trốn.

Hôm nay nếu Lăng Khôi muốn giết đám người Lam Ngạo Thiên thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Nhưng Lăng Khôi đã không làm như vậy.

Bởi vì lòng nhân từ sao?

Sao có thể chứ.

Lăng Khôi xưa nay vốn chẳng phải một người nhân từ.

Khi làm như vậy, Lăng Khôi đương nhiên có những sắp xếp quan trọng hơn.

Lam Ngạo Thiên không thể chết trước khi anh chính thức trở thành Trung Hải Vương.

Nếu không, một khi Lam Ngạo Thiên chết đi, giới võ thuật Trung Hải sẽ hoàn toàn mất đi uy hiếp từ bên ngoài, đến lúc đó những người này có thể đổi ý bất cứ lúc nào.

Chỉ khi giữ lại Lam Ngạo Thiên và không cho cụ ta rời khỏi Trung Hải, để cụ ta từng giờ từng phút gây uy hiếp đối với giới võ thuật Trung Hải. Có như vậy, các ông lớn của giới võ thuật Trung Hải mới đứng ngồi không yên. Trước tình hình như vậy, bọn họ không thể không đưa Lăng Khôi ngồi lên vị trí cao nhất.

Lăng Khôi không phải là người mới, nên anh chắc chắn sẽ giữ lại một con át chủ bài cho mình.

Những ông lớn trong giới võ thuật Trung Hải này, tên nào tên nấy đều vô cùng xấu xa nham hiểm.

Lăng Khôi từ từ xoay người nhìn những ông lớn ở dưới khán đài.

“Tông sư Lăng oai phong, vô địch Trung Hải!”, Cung Tường lên tiếng trước rồi chắp tay hành lễ.

Bắc Đường Mặc, Cung Lạc Hà tiếp lời: “Tông sư Lăng oai phong, vô địch Trung Hải!”

Có ba ông lớn này dẫn đầu, những người khác cũng tích cực phụ họa theo.

Cuối cùng, tất cả mọi người dưới khán đài đều đồng thanh hô to:

“Tông sư Lăng oai phong, vô địch Trung Hải!”

“Vô địch Trung Hải!”

“…”

Tiếng hô như sấm, vang vọng toàn bộ khán đài.

Mãi vẫn chưa dứt.

Cung Tường nhân cơ hội lên tiếng: “Tông sư Lăng đã quét sạch kẻ thù lâu năm của Trung Hải, lật ngược tình thế, cứu Trung Hải thoát khỏi nguy nan, có đóng góp vô cùng to lớn đối với Trung Hải. Theo như thỏa thuận, khẩn cầu tông sư Lăng hãy lên làm Trung Hải Vương. Tứ Phương Quán tôi xin ủng hộ hết mình!”

Câu nói này của Cung Tường đã đóng một vai trò rất lớn trong quá trình tiến triển của sự việc.

Tiêu Vô Ngôn và Diệp Vân Phong đều trở nên hết sức bị động.

Trong lòng Tiêu Vô Ngôn vô cùng miễn cưỡng. Bởi trước đây Bách Gia Quyền từng bảo bà cụ Tư đi chiêu mộ Lăng Khôi nhưng kết quả lại bị anh từ chối. Bây giờ thì hay rồi, người ta sắp một bước nhảy vọt lên vị trí Trung Hải Vương.

Vẻ mặt Tiêu Vô Ngôn tỏ ra không liên quan, lúc này ông ta mới quay đầu nhìn về phía Diệp Vân Phong, chờ đợi thái độ của Diệp Vân Phong.

Mọi người đều đang chờ đợi thái độ của Diệp Vân Phong.

Vẻ mặt Diệp Vân Phong hết sức lúng túng.

Về lý mà nói thì Diệp Vân Phong nên thực hiện lời hứa.

Nhưng trong lòng Diệp Vân Phong không thể chấp nhận được việc bản thân bị một thanh niên hai mươi lăm tuổi vượt mặt như vậy.

Việc muốn giết chết Lăng Khôi để xoa dịu cơn giận dữ của Lam Ngạo Thiên là do phủ Vân Phong đề xuất trước tiên.

Việc thành lập Hiệp hội liên minh, giải thể Công đoàn Trung Hải và đội bảo vệ của nhà họ Đường cũng là do nhà họ Diệp cầm đầu.

Nếu Lăng Khôi ngồi lên vị trí Trung Hải Vương thì sao anh có thể không trả thù chứ?

Cung Tường một lần nữa đứng lên và gây áp lực đối với Diệp Vân Phong: “Tông sư Diệp à, tông sư Lăng đã hoàn thành một trách nhiệm vĩ đại mà ông không thể hoàn thành được. Vừa nãy chúng ta cũng đã từng ký vào bản thỏa thuận, lẽ nào ông định lật lọng mà thất tín với người ta hay sao?”

Diệp Vân Phong lúng túng nói: “Trước đây chúng ta quả thực đã từng ký vào bản thỏa thuận. Về nguyên tắc, tôi nên ủng hộ Lăng Khôi lên làm Trung Hải Vương. Nhưng giờ đây tôi đã không còn là Trung Hải Vương, tôi không có quyền quyết định vấn đề này nữa”.

Đây rõ ràng là đang giở trò.

Ngay cả khi ông không phải là Trung Hải Vương, thì phủ Vân Phong của ông vẫn là một trong ba thế lực của Trung Hải, ông vẫn có quyền phát biểu mà.

Ông cứ trốn tránh vấn đề như vậy thì đúng là xảo trá, không thành thật.

Lăng Khôi bật cười: “Xem ra ông Diệp vẫn cảm thấy tôi không đủ tư cách. Nếu như ông không vừa lòng, thì tôi đành phải nói thẳng vậy”.

Trong lòng Diệp Vân Phong thầm gào thét, cậu bắt nạt người ta như vậy sao?

Lúc này Tần Phong mới lên tiếng: “Chẳng lẽ mày lại dám giết tông sư Diệp sao?”

“Nếu không phải là tôi ra tay, thì Lam Ngạo Thiên đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Nếu không có tôi, thì phủ Vân Phong mấy người đã bị giải tán. Tự mình lập ra quy tắc, bây giờ lại muốn lật lọng sao?”, Lăng Khôi không thèm giữ chút thể diện cho bọn họ: “Nếu như ông không thực hiện lời hứa, ông đoán xem tôi sẽ làm gì nào?”

“Ha ha ha”, Lăng Khôi cười lớn: “Đương nhiên là tôi sẽ không giết Diệp Vân Phong. Nhưng tôi sẽ nói nói với Lam Ngạo Thiên rằng, chuyện của Trung Hải, tôi không thèm quản nữa”.

Xì!

Diệp Vân Phong hít sâu một hơi.

Thật hiểm độc.

Chẳng trách sao cậu lại không giết Lam Ngạo Thiên, lại còn muốn giữ cụ ta ở lại Trung Hải.

Hóa ra là muốn dùng Lam Ngạo Thiên để gây sức ép với giới võ thuật Trung Hải.

Diệp Vân Phong chợt nhận ra Lăng Khôi con người này thật sự dũng cảm và mưu lược, tính toán sâu xa, quả là một đối thủ vô cùng đáng gờm.

Diệp Vân Phong bất lực, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi thừa nhận cậu là Trung Hải Vương”.

Tiêu Vô Ngôn rất thất vọng, ban đầu ông ta còn chờ mong Diệp Vân Phong có thể chống lại Lăng Khôi. Bây giờ ngay cả Diệp Vân Phong cũng thừa nhận rồi, ông ta cũng không thể không thừa nhận: “Tiêu Vô Ngôn tôi sẵn sàng dẫn đầu Bách Gia Quyền, thừa nhận cậu là Trung Hải Vương”.

Ba thế lực đều đã thần phục.

Lúc này Lăng Khôi mới thở phào nhẹ nhõm, anh nở một nụ cười rạng rỡ: “Tốt lắm. Mọi người đều là những người biết giữ chữ tín. Tôi rất hài lòng”.

Cung Tường nói lớn: “Kính chào tông sư Lăng”.

“Kính chào tông sư Lăng!”

“…”

Tất cả mọi người đều thần phục.

“Mọi người giải tán cả đi. Ba ngày sau hãy đến Tứ Phương Quán dự họp. Tôi có chuyện quan trọng cần thông báo!”

Lăng Khôi phất tay với mọi người, ra hiệu cho mọi người rời đi.

Đám đông nhanh chóng giải tán.

“Tông sư Lăng, xin chúc mừng”, Cung Tường bước đến với khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

Lăng Khôi khẽ nói: “Những việc tốt của đại môn chủ sẽ mang lại vận may cho Tứ Phương Quán.

Cung Tường nói: “Trung Hải Vương chỉ là một danh hiệu, nhưng vẫn cần phải trải qua một số trình tự thủ tục mới được. Thời gian ba ngày vừa khéo có thể hoàn thành các trình tự thủ tục này”.

Bắc Đường Mặc nói: “Trung Hải Vương có một con dấu. Con dấu này bây giờ đang nằm trong tay Diệp Vân Phong. Ba ngày sau ông ta phải mang con dấu này tới. Sau khi có được con dấu, tông sư Lăng mới được coi là đã chính thức ngồi lên vị trí này”.

Lăng Khôi gật đầu: “Vất vả rồi”.

Cung Tường nói: “Nhưng điều quan trọng nhất là phải đến đạo quán Tích Sơn, mời tông sư Lăng đi theo tôi”.

“Được”.

Lăng Khôi đi theo Cung Tường đến trước mặt đạo sĩ Phổ Lâm.

“Bản lĩnh của tông sư Lăng quả là phi thường, tuổi trẻ tài cao, Vô địch Trung Hải. Lần này giới võ thuật Trung Hải có thể tránh được tai họa, đều là nhờ vào tài năng phi thường của tông sư Lăng”, Phổ Lâm chắp một tay trước ngực, thái độ vô cùng kính trọng: “Tôi thay mặt mười ba triệu người dân ở Trung Hải cảm ơn những nghĩa cử cao đẹp của tông sư Lăng”.

“Đạo trưởng quá lời rồi”, Lăng Khôi hành lễ đáp lại.

Đạo sĩ Trung Nguyên - người sáng lập ra đạo quán Tích Sơn, đã sáng lập ra giới võ thuật Trung Hải, và có những chiến công hiển hách trong việc bảo vệ Trung Hải chống lại kẻ địch bên ngoài.

Nghĩa cử cao đẹp này thật sự khiến Lăng Khôi khâm phục từ tận đáy lòng.

Hơn nữa, mặc dù Lăng Khôi không biết nhiều về quá trình đạo sĩ Trung Nguyên trở thành bá chủ của Trung Hải là như thế nào, nhưng anh cũng đoán ra được đạo quán Tích Sơn chắc chắn sẽ đóng một vai trò then chốt trong giai đoạn này.

“Tông sư Lăng, mời đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi gặp quán chủ”.

Đạo sĩ Phổ Lâm đưa Lăng Khôi rời khỏi đỉnh núi.

Lăng Khôi đi theo, trong lòng anh vô cùng tò mò.

Đạo sĩ Phổ Lâm là cháu trai đời thứ tư của đạo sĩ Trung Nguyên, nhưng ông ta lại không phải là quán chủ của đạo quán Tích Sơn sao?