Chiến Thần Phục Thù

Chương 302



Không hiểu sao, nhìn bóng lưng bà ta rời đi, Lăng Khôi bỗng thấy trong lòng hơi chua xót và đồng cảm.

Bà ta cũng thật đáng thương!

Từ năm sáu tuổi đã đến đây, cứ thế tiêu phí năm mươi sáu năm trong năm tòa lầu cũ kỹ này.

Trên thế giới sao lại có người đáng thương đến vậy chứ?

Lăng Khôi đưa mắt nhìn bà ta rời đi.

Rất muốn ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không mở lời.

Lăng Khôi thở dài, chậm rãi rời khỏi Túy Tiên Lầu.

Ánh mặt trời chiếu rọi.

Lăng Khôi giơ tay phải lên che chắn ánh mặt trời, đầu hơi ngẩng lên nhìn tia nắng xuyên qua từng kẽ ngón tay rọi xuống.

Ánh mặt trời thật đẹp đẽ làm sao!

Được bao trùm bởi thứ ánh sáng ấm áp này, cảm giác thật thoải mái!

Trong đầu Lăng Khôi chợt hiện lên bóng dáng Thủy Nguyệt.

Người đàn bà này quá đáng thương!

Hẳn là bà ta chưa từng biết đến cảm giác khi được đắm mình trong ánh mặt trời tuyệt vời đến thế nào?

Ánh sáng xinh đẹp đến vậy, đối với bà ta mà nói, lại là vong hồn đòi mạng.

“Tông sư Lăng, cậu ra nhanh vậy à?”

Đạo sĩ Phổ Lâm bước đến, ông ta không ngờ là Lăng Khôi lại ra ngoài nhanh như vậy.

Theo lẽ thường mà nói, lần này Lăng Khôi gặp mặt Thủy Nguyệt hẳn là có nhiều chuyện quan trọng cần bàn, kiểu gì cũng phải hơn nửa ngày.

Lăng Khôi không trả lời mà quay đầu hỏi: “Tiền bối Phổ Lâm, ông có cảm thấy Thủy Nguyệt rất đáng thương không?”

Đạo sĩ Phổ Lâm sửng sốt: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”

Lăng Khôi đáp: “Tự dưng đồng cảm”.

Đạo sĩ Phổ Lâm gật gù: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bà ấy rất đáng thương! Ở Trung Hải này không có ai đáng thương hơn nữa. Vốn dĩ bà ấy còn có một người chị có thể bầu bạn, có thể sống nương tựa lẫn nhau nhưng hai mươi năm trước, Huyền Nguyệt đã mất, ở Trung Hải lạnh như băng này, chỉ còn lại một mình bà ấy lẻ loi”.

“Có tư liệu nào liên quan đến Thủy Nguyệt không? Tôi muốn mang về xem thử”.

Lăng Khôi yêu cầu.

Hôm nay Lăng Khôi không đồng ý bái Thủy Nguyệt làm thầy cũng không có nghĩa là Lăng Khôi không có hứng thú với Thủy Nguyệt.

Ngược lại, lòng tò mò của Lăng Khôi dành cho bà ta vô cùng mãnh liệt.

Phổ Lâm đưa cho Lăng Khôi một chiếc máy tính xách tay: “Trong này có những thông tin mà tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cũng chỉ là một phần thôi. Nếu cậu muốn hoàn toàn hiểu rõ bà ấy thì phải nghe chính miệng bà ấy kể cho cậu”.

“Cảm ơn ông”, Lăng Khôi nhận lấy máy tính xách tay, xoay người bước lên cầu đá, chậm rãi rời đi.

“Tông sư Lăng, tôi có hai câu muốn nói với cậu. Cũng là ý của Thủy Nguyệt”.

Phổ Lâm đi nhanh đuổi theo Lăng Khôi.

Lăng Khôi mở lời: “Ông nói đi”.

Phổ Lâm nói: “Túy Tiên Lầu là cấm địa của núi thánh Trung Hải, người ngoài không được phép thì không thể đi vào, nhưng cậu có thể ra vào tùy thích”.

“Ngoài ra, nếu cậu muốn xưng bá ở Trung Hải thì cứ làm đi, không cần phải đến thông báo với Thủy Nguyệt. Năm đó, Diệp Vân Phong xưng bá chưa từng được Thủy Nguyệt cho phép”.

Nói xong hai câu này, Phổ Lâm đứng ở đầu cầu, dùng ánh mắt tiễn Lăng Khôi rời đi.

“Tôi nhớ rồi”.

Lăng Khôi cất bước.

Lúc đi đến bờ bên kia, anh còn không quên quay đầu lại nhìn Túy Tiên Lầu một lần nữa.

Ba người Cung Lạc Hà, Cung Tường, Bắc Đường Mặc còn đứng đợi, thấy Lăng Khôi đi ra lập tức tỏ thái độ cung kính.

“Đi thôi”.

Lăng Khôi phất tay, tỏ ý ba người đi cùng.

Cung Tường không hỏi Lăng Khôi chuyện bên trong Túy Tiên Lầu, Cung Lạc Hà cũng không nói nhiều nhưng ánh mắt cô ta nhìn Lăng Khôi tràn đầy sự ngưỡng mộ. Hiển nhiên là cô ta cho rằng Lăng Khôi đã lấy được rất nhiều thứ tốt trong đó.

Lăng Khôi nói: “Đại môn chủ, có chuyện này cần nhờ ông”.

Cung Tường đáp: “Tông sư Lăng cứ việc dặn dò”.

“Hay ông cứ gọi tôi là cậu Lăng đi, tôi quen với danh xưng này hơn”, Lăng Khôi nói: “Lúc trước ông có nói, tôi phải lấy được con dấu của đạo sĩ Trung Nguyên trong tay Diệp Vân Phong thì mới được coi là Trung Hải Vương. Vậy làm phiền ông đi báo cho Diệp Vân Phong, trong vòng ba ngày, tôi muốn ông ta chủ động đưa con dấu cho tôi”.

Cung Tường đáp: “Được”.

Lăng Khôi nói tiếp: “Ngoài ra, ông thông báo cho toàn bộ giới võ thuật Trung Hải, ba ngày sau tụ tập tại Tứ Phương Quán của ông. Tôi muốn mở cuộc họp”.

Sau khi giao xong hai việc này, Lăng Khôi liền nói lời tạm biệt.

...

Tứ hợp viện Tú Phường.

Thời khắc mọi người nhìn thấy Lăng Khôi một lần nữa, tâm trạng bọn họ thay đổi cực lớn.

Ngoại trừ Mã Đằng và Huyết Vũ trông có vẻ hờ hững, những người khác lại nhìn anh như nhìn một vị thần.

Giang Thanh Hải, ba ông lớn của nhà họ Đường, mấy người Trần Lâm, Lục Hải Siêu, v.v... đều cảm thấy như đang bước trên một lớp băng mỏng.

Người thanh niên anh dũng hiên ngang quyết đấu trên đỉnh núi Tích Sơn đã không còn là Lăng Khôi mà bọn họ từng quen biết nữa.

Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà quỳ sấp xuống nhận lỗi.

“Cậu Lăng, xin lỗi cậu!”

“Sau này tôi sẽ không bao giờ có ý định chống đối cậu nữa. Xin cậu hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội!”

Lăng Khôi ngồi trên ghế thủ lĩnh, xoa huyệt thái dương: “Nếu không phải nể mặt ông cụ Đường thì mấy người đã thành xác chết từ lâu rồi. Hai kẻ khốn nạn các người cứ hết lần này đến lần khác gây chuyện. Hôm nay thì nói tôi không xứng nhắc đến nhà họ Đường, ngày mai lại nói tôi thèm muốn quyền thế và tài sản của nhà họ Đường mấy người. Mỗi lần tôi gặp rắc rối, mấy người luôn muốn vạch rõ giới hạn với tôi, còn muốn hy sinh tôi để tự bảo vệ mình”.

“Mấy người thật phiền phức, tôi chịu đủ từ lâu rồi!”

“Đường Lâm!”, Lăng Khôi lạnh lùng quát lớn.

Đường Lâm đứng bật dậy, cung kính thưa: “Có mặt!”

Lăng Khôi nói: “Từ nay về sau, mạng lưới vận tải đường bộ và đường biển của nhà họ Đường đều giao cho một mình ông quản lý. Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh sẽ hỗ trợ ông”.

Đường Lâm vô cùng phấn khích: “Tôi nhất định không phụ sự ủy thác của cậu Lăng!”

“Cậu Lăng, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa! Đường Xuyên Bách tôi nhất định sẽ trung thành đi theo cậu!”

“Đường Xuyên Hà tôi cũng thề chết theo cậu!”

“Cút đi, các người không còn cơ hội nào nữa!”, Lăng Khôi đá thẳng hai tên đểu cáng này bay ra ngoài: “Sau này sự phát triển của nhà họ Đường không còn liên quan gì đến hai người nữa!”

Hai người họ vẫn cố gắng liều mạng van xin, kết quả là Lăng Khôi lại đá thêm hai cước, đá thẳng bọn họ ra khỏi phòng.

“Ồn chết đi được!”

Lăng Khôi xoa huyệt thái dương, mặt đầy vẻ mệt mỏi, nói: Các vị, từ nay về sau, tôi sẽ thay thế Diệp Vân Phong trở thành bá chủ mới của Trung Hải, mọi người đều là bạn bè và anh em của tôi. Sau này, mọi người sẽ nhanh được thăng quan tiến chức nhưng cũng mong mọi người sẽ đảm đương nổi trách nhiệm và sứ mệnh của mình. Đừng như Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà chỉ có tâm tư tham sống sợ chết!”

“Vâng!”

Mọi người đồng thanh.

Lăng Khôi nói: “Mọi người về chuẩn bị đi, ba ngày sau đến Tứ Phương Quán, tôi sẽ làm lễ đăng vị”.

Nói xong, Lăng Khôi đứng lên, chắp tay nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi từ trước đến nay! Một thời đại mới sắp ra đời từ chính bàn tay của chúng ta!”

Lăng Khôi hàn huyên khách sáo một lát, sau đó bảo mọi người ra về.

Ai cũng hết sức phấn khởi rời đi.

Lăng Khôi sắp bước lên đỉnh vinh quang, thay thế Diệp Vân Phong trở thành bá chủ mới của Trung Hải.

Cảm xúc thế nào, mỗi người đều vô cùng rõ ràng.

Bọn họ muốn nhanh chóng được thăng quan tiến chức.

Huyết Vũ và Mã Đằng ở lại.

Hai người họ xem như là thân tín lâu năm nhất của Lăng Khôi.

Huyết Vũ thì không cần bàn tới.

Mã Đằng thì sao?

Ông ấy là đồng đội chiến lược trong quân đội trước kia của Lăng Khôi, coi như là chiến hữu. Phần tình cảm này đương nhiên cũng không cần phải nói nhiều. Toàn bộ Trung Hải chỉ sợ cũng chỉ có hai người này biết được thân phận thật sự của Lăng Khôi.

Mã Đằng nói: “Chúc mừng cậu Lăng!”

Lăng Khôi thở dài: “Ba năm, cuối cùng cũng có chút thành tựu, có điều bây giờ vẫn không thể khinh địch, Diệp Vân Phong nhất định không cam lòng giao ra con dấu của đạo sĩ Trung Nguyên”.

Mã Đằng nói: “Không sai! Diệp Vân Phong có quan hệ gần gũi với giới võ thuật Càn Châu ở Giang Bắc, lần này e là ông ta sẽ mượn lực lượng Giang Bắc đến ngăn cản cậu. Nếu chúng ta không mau chóng khống chế được Diệp Vân Phong thì sẽ có biến!”

Lăng Khôi nói: “Mã Đằng, ông có ý kiến gì không?”

Mã Đằng đáp: “Tôi cho rằng cậu nên lập tức đến phủ Vân Phong, ép Diệp Vân Phong giao con dấu ra. Hoặc thẳng thừng không chế Diệp Vân Phong luôn, cắt đứt liên lạc của ông ta với Giang Bắc”.

Lăng Khôi trầm mặc.

Lúc này Huyết Vũ chợt mở lời: “Tôi thấy điều này khả thi. Dõi mắt nhìn khắp Trung Hải, bây giờ, người duy nhất có thể cản trở anh Lăng đăng vị cũng chỉ có Diệp Vân Phong”.

Điều Huyết Vũ nói là thật.

Tứ Phương Quán đã hoàn toàn bị Lăng Khôi thu phục, hơn nữa mối quan hệ giữa họ và Lăng Khôi cũng không tệ lắm, đương nhiên không thể làm ra chuyện gì được.

Còn Bách Gia Quyền lại là “đàn em” của phủ Vân Phong, hoàn toàn nghe theo lời của Diệp Vân Phong.

Chỉ cần nắm thóp được phủ Vân Phong thì vị trí Trung Hải Vương của Lăng Khôi, về căn bản có thể xem là ổn định.

“Đừng vội, ba ngày sau, gặp lại ở Tứ Phương Quán. Hai người cho người để ý hoạt động ở phủ Vân Phong là được”.

Lăng Khôi quyết định.

Lăng Khôi mở đèn bàn, ngồi dưới ánh đèn cẩn thận xem tư liệu của Thủy Nguyệt.

Tư liệu này ghi chép lại vô cùng tường tận cuộc đời của Thủy Nguyệt.

Bà ta khá cáu kỉnh, khó kiềm chế cảm xúc.

Từ nhỏ tính cách đã nóng nảy, sau đó có chị gái Huyệt Nguyệt bầu bạn thì tính tình mới đỡ hơn nhiều. Sau đó, Huyền Nguyệt qua đời, cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của Thủy Nguyệt lập tức rơi xuống vũng bùn. Tính cách nhanh chóng thay đổi, ham giết chóc một cách bạo lực. Đạo quán Tích Sơn có rất nhiều người bị bà ta hành hung, có mấy đạo sĩ đến Túy Tiên Lầu đưa cơm cũng bị Thủy Nguyệt “làm thịt”.

Cuối cùng, không ai dám đến gần Túy Tiên Lầu nữa.

Bởi việc ác của Thủy Nguyệt, đạo quán Tích Sơn đối xử với Thủy Nguyệt vô cùng hà khắc, thậm chí còn phái người phong tỏa Túy Tiên Lầu.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Thủy Nguyệt chỉ có thể ăn rễ cây, ăn chuột ăn kiến sống qua ngày.

Thủy Nguyệt sợ lửa, sợ ánh sáng.

Chẳng những ánh mặt trời có thể đốt chết Thủy Nguyệt trong nháy mắt, những thứ như ánh đèn, ngọn lửa, dù không khiến bà ta chết nhưng lại gây tổn thương vô cùng lớn cho bà ta. Tận sâu trong nội tâm Thủy Nguyệt vô cùng sợ ánh sáng.

Cứ qua nhiều năm như vậy, Thủy Nguyệt chỉ có thể ăn sống cỏ cây dã thú qua ngày.

Cho đến khi Phổ Lâm xuất hiện.

Người duy nhất kiên trì đưa cơm cho Thủy Nguyệt, chính là Phổ Lâm.

Cứ như vậy mà hơn hai mươi năm qua, Thủy Nguyệt gần như không hề rời khỏi Túy Tiên Lầu, bảo vệ ngôi mộ cổ.

Sau đó, tính cách Thủy Nguyệt tốt lên, được mọi người chào đón và được đề cử trở thành quán chủ của đạo quán Tích Sơn.

Cách nói người hành động trong bóng tối cũng được ghi chép lại trong tài liệu này.