Chiến Thần Phục Thù

Chương 303



Người của gia tộc Thủy Nguyệt có thể chất đặc thù, gen riêng biệt, mắc bệnh porphyria rõ ràng, còn được gọi là bệnh máu tím, là một trong những con đường máu đỏ vốn có hợp thành, do thiếu chất xúc tác nào đó hoặc hoạt tính chất xúc tác giảm xuống, dẫn đến một nhóm bệnh rối loạn chuyển hóa porphyria. Nhưng bệnh tật bẩm sinh cũng có thể xuất hiện sau này, triệu chứng lâm sàng chủ yếu bao gồm nhạy cảm với ánh sáng, triệu chứng hệ thống tiêu hóa và triệu chứng thần kinh tinh thần.

Nhưng loại bệnh porphyria này không phải bệnh porphyria về mặt ý nghĩa bình thường, mà mang theo một loại di truyền mạch máu của gen đặc biệt, truyền từ đời này sang đời khác, không ai có thể may mắn tránh khỏi.

Đọc xong những tài liệu này, Lăng Khôi rơi vào im lặng thật lâu.

Tối hôm đó, Lăng Khôi tự làm một bữa cơm, đích thân đưa đến Túy Tiên Lầu.

Anh để trên mặt đất ở cổng lớn, rồi rời đi.

Tối hôm sau, Lăng Khôi vẫn như cũ đưa đến một bữa cơm mình nấu.

Ngày thứ ba, Lăng Khôi vẫn tiếp tục xuống bếp đưa cơm.

Có lẽ, đây là xuất phát từ một loại đồng cảm.

Ngày thứ tư.

Lăng Khôi dậy từ sáng sớm, ra ngoài.

Ánh mặt trời rực rỡ.

Không biết tại sao, mỗi lần Lăng Khôi nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ ấm áp này, trong đầu lại hiện lên hình dáng Thủy Nguyệt.

“Anh Lăng, nên xuất phát rồi”.

Huyết Vũ mặc trang phục màu đen, sau lưng khoác một chiếc ba lô hình đường dài, anh vũ xinh đẹp.

“Cô đã chuẩn bị xong rồi à?”

Lăng Khôi mặc áo đại cán, đưa tay ngắm nhìn mặt trời trên cao.

Huyết Vũ nói: “Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong”.

“Vậy thì đi thôi”.

Vừa ra khỏi cổng họ nhìn thấy một chiếc xe đậu ở đó, Cung Lạc Hà mặc váy dài màu tím dựa vào cửa xe lướt điện thoại, sau khi nhìn thấy Lăng Khôi thì lập tức bước lên đón: “Anh Lăng, bố tôi bảo tôi đến đón anh”.

“Đại môn chủ có lòng rồi”, Lăng Khôi bước lên xe.

Theo xe đi về phía trước, lần đầu Lăng Khôi đến nơi ở của Tứ Phương Quán.

Ở trong một đồng hoang ngoại ô.

Xung quanh rất hoang vắng, phạm vi mấy chục dặm đều là đất phù sa màu mỡ.

Sâu trong đồng hoang có một biệt thự to lớn.

Biệt thự vô cùng khí thế, vừa nhìn thấy còn cho rằng là cung Tần Vương.

Lái xe vào cổng, bên trong là một sàn đấu võ rất lớn.

Cũng chính là sân luyện võ.

Bên trong có thể luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí còn có thể tiến hành thi đấu tập thể.

Phần cuối của sân đấu võ là hơn ba trăm nấc thang cỡ lớn, cuối nấc thang là chính điện - Tứ Phương Điện.

Mặc dù là sáng sớm, nhưng trong sân đấu võ đã tụ tập không ít người.

Ai cũng biết hôm nay là lúc Trung Hải Vương mới đăng vị, người trong giới võ thuật Trung Hải, quyền anh và những nhân vật nổi tiếng đều rối rít đến tham gia. Một mặt là muốn nhìn thấy phong thái của bá chủ mới, ngoài ra cũng muốn mượn cơ hội này bày tỏ lập trường với bá chủ mới nhậm chức.

“Anh Lăng, người đã đến đủ rồi, mời anh theo tôi vào Tứ Phương Điện”.

Cung Lạc Hà dẫn đám người Lăng Khôi vào đại điện.

Vừa vào đại điện, Lăng Khôi nhìn thấy rất nhiều người quen.

Những lãnh đạo cấp cao của gia tộc lớn giàu có như nhà họ Đường, nhà họ Mã, nhà họ Giang, Trần Lâm, nhà họ Tống, nhà họ Tần đều có mặt.

“Kính chào tông sư Lăng!”

“Kính chào tông sư Lăng!”

“Kính chào tông sư Lăng!”

Lăng Khôi vừa vào đại điện, Cung Tường dẫn đầu lớn tiếng hoan hô.

“Cậu Lăng, mời lên sân khấu vào chỗ ngồi”.

Cung Tường chỉ vào một chiếc ghế bành vị trí đầu phía trước, thái độ thành kính.

Tâm trạng của ông ta rất tốt, lần này Lăng Khôi quyết định địa điểm nhậm chức ở Tứ Phương Quán, ẩn ý đã vô cùng rõ ràng. Từ nay về sau Lăng Khôi và Tứ Phương Quán sẽ thân thiết nhất, sau khi Lăng Khôi nhậm chức, lợi ích của Tứ Phương Quán cũng nhiều nhất.

Lăng Khôi gật đầu, ngồi vào vị trí chủ tọa.

Cảm giác đưa mắt nhìn xuống thật sự rất tuyệt.

Cung Tường nói: “Tông sư Diệp, mời ông bàn giao con dấu Trung Nguyên”.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chăm chăm vào Diệp Vân Phong.

Diệp Vân Phong vô cùng không cam lòng, nhưng vẫn lấy hộp gấm ra, giao cho Lăng Khôi.

Vừa mở ra xem, bên trong là một con dấu khắc từ một loại ngọc quý.

Trên con dấu viết bốn chữ - con dấu Trung Nguyên.

Thủ pháp điêu khắc của con dấu vô cùng đặc biệt, dù đại sư điêu khắc như Lăng Khôi, muốn mô phỏng một con dấu y hệt cũng không làm được.

Truyền thừa hai trăm năm, quả thật là phi phàm.

Con dấu này đương nhiên là thật.

Diệp Vân Phong không giở trò gì ở con dấu.

Có con dấu này rồi, sau này Lăng Khôi có thể tùy ý hạ lệnh, chỉ cần có con dấu thì lời nói của anh chính là lệnh thép mà cả giới võ thuật Trung Hải cũng không ai dám chống lại.

“Tông sư Lăng, chúc mừng cậu trở thành bá chủ của Trung Hải, người dẫn đầu giới võ thuật Trung Hải, sau này Trung Hải do cậu dẫn dắt!”, Diệp Vân Phong nói một cách gượng gạo: “Hy vọng tông sư Lăng trông coi con dấu cẩn thận, tạo phúc cho Trung Hải, đừng phụ lòng mong mỏi của mọi người”.

“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ làm xuất sắc hơn ông!”

Lăng Khôi nâng con dấu lên từng chút một, giơ qua đỉnh đầu: “Từ nay về sau, Trung Hải do tôi làm chủ”.

“Chúc mừng anh Lăng!”

“Chúc mừng tông sư Lăng!”

“…”

Ba thế lực dẫn đầu hoan hô, sau đó một trăm người trên toàn hội trường đều lần lượt lớn tiếng hô hào.

Diệp Vân Phong cũng không dẫn đầu phản đối, càng không ngáng chân, đương nhiên người khác cũng không dám phản đối Lăng Khôi.

Lăng Khôi đứng dậy, lớn tiếng nói: “Sau này Lăng Khôi tôi làm mọi chuyện đều sẽ lấy đại cục Trung Hải làm trọng, nhất định sẽ phát huy oai lực của Trung Hải. Nhưng tôi không thích nhất là người đâm bị thóc thọc bị gạo, nếu mọi người có ai không phục tôi, có thể nói trước mặt tôi, nếu giở trò sau lưng tôi sẽ khiến kẻ đó chết không có đất chôn”.

Lời cảnh cáo lạnh lùng, khiến người ta sởn gai ốc.

“Từ nay về sau tôi hy vọng mọi người đoàn kết nhất trí, trên dưới một lòng. Cẩn thận tôn trọng điều luật, nếu ai dám làm ra chuyện gây hại đến giới võ thuật Trung Hải, tôi ắt sẽ băm thành vạn mảnh”.

“Hai trăm năm trước, đạo sĩ Trung Nguyên lập ra trường phái võ thuật, nhiệt huyết cả đời đổ vào mảnh đất này, mới khiến cho Trung Hải có được sự hưng thịnh bây giờ. Từ nay về sau, mảnh đất này do tôi thống trị, mọi người có phục không?”

Từng câu hỏi của Lăng Khôi khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

“Chúng tôi phục!”

“...”

Lăng Khôi rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, anh ngồi lại vị trí lần nữa: “Lần này Trung Hải gặp tai họa, suýt chút bại trong tay Lam Ngạo Thiên. Để chỉnh đốn trật tự, tôi cần thanh lý môn hộ”.

Tần Phong bỗng run cầm cập.

Ánh mắt Lăng Khôi thoáng chốc đã nhìn qua, Tần Phong càng thêm hoảng hốt lo sợ.

Vốn dĩ ông ta chỉ mong Diệp Vân Phong có thể tiếp tục dẫn đầu đứng ra phản đối Lăng Khôi nhậm chức, nhưng vừa nãy Diệp Vân Phong không làm như vậy.

Mặc dù không rõ nguyên do nhưng Tần Phong biết, mình xong đời rồi.

Lăng Khôi nói: “Tần Phong, ông đứng ra đây”.

Tần Phong nơm nớp lo sợ đứng ra: “Tông, tông sư Lăng”.

Khóe miệng Lăng Khôi nhếch lên một độ cong, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Ban đầu ông nói tôi ngay cả tư cách xách giày cho ông cũng không có, đúng không?”

“Ban đầu ông vì nghĩa lớn của giới võ thuật Trung Hải mà đẩy tôi vào lồng giam, còn muốn giết chết tôi trước mặt Lam Ngạo Thiên, rất oai phong nhỉ”.

“Bởi vì như vậy, danh tiếng của nhà họ Tần ông vang xa, mạnh như vũ bão. Thống nhất bốn gia tộc lớn Đường Tống Mã Trần, giải tán Công đoàn Trung Hải, thu hồi đội bảo vệ của nhà họ Đường, oai quá”.

“Sau đó, ông còn dám nhòm ngó đến vợ tôi, bảo Tần Thiếu Long cướp vợ tôi đi, nếu không phải Huyết Vũ ra mặt, chỉ e rằng vợ tôi đã gặp rắc rối rồi. Nhà họ Tần của ông ghê gớm thật đấy”.

Đối mặt vời từng lời chất vấn của Lăng Khôi, Tần Phong bị dọa sợ hai chân mềm nhũn ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất: “Tông sư Lăng, tôi sai rồi”.

“Người lợi hại như ông, sao lại không lên trời chứ?”

“Tôi từng nói, nếu có một ngày tôi trở nên không coi ai ra gì thì hãy nhớ, cũng từng có người xem thường tôi”.

Lăng Khôi nói từng câu không nhanh không chậm.

“Xin lỗi, anh Lăng, tôi sai rồi, là Tần Thiếu Long tôi có mắt không thấy thái sơn!”

Tần Thiếu Long lập tức đứng ra nhận tội.

Tần Hoa Lệ cũng bước ra nhận tội theo.

“Ha ha ha, một câu xin lỗi đã muốn cầu xin tôi tha thứ sao?”, Lăng Khôi cười lớn: “Sau khi tôi nhậm chức, mệnh lệnh đầu tiên”.

Ba thế lực vừa nghe Lăng Khôi có mệnh lệnh muốn ban bố, lập tức đứng dậy chắp tay, vểnh tai lắng nghe.

Lăng Khôi nói: “Giết sạch nhà họ Tần, từ nay trên thế giới này không còn nhà họ Tần nữa, ai bằng lòng thay tôi thực hiện?”

“Để tôi!”

Tiêu Vô Ngôn không cần nghĩ đã đứng ra luôn.

Một đao chém xuống.

Tần Thiếu Long đổ máu tại chỗ.

Lưng bị chặt đứt.

“Không! Con trai tôi! Tên ác ma Lăng Khôi, mày sẽ không được yên thân đâu!”, Tần Phong nhào lên, điên cuồng gào thét.

Sau đó Tiêu Vô Ngôn lại lần nữa chém một đao.

Đầu Tần Phong bị chém thành hai nửa.

Chết tại chỗ.

Cuối cùng còn lại Tần Hoa Lệ, toàn thân run rẩy.

Quá khủng khiếp.

Đây chính là thủ đoạn đáng sợ của bá chủ Trung Hải sao?

Anh ta giết cả nhà bạn trước mặt nhiều người như vậy, mọi người không những không ngăn cản, trái lại còn giúp đỡ anh ta.

Đây chính là quyền thế ngút trời sao?

Thật đáng sợ!

“Lăng Khôi, cậu chính là một tên ác ma, cậu thật tàn ác. Tôi hối hận đã đắc tội với cậu, tôi hối hận rồi”, Tần Hoa Lệ lẩm bẩm: “Đừng giết tôi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!”

Lăng Khôi nói: “Không cần, sau khi bà chết, tất cả người nhà họ Tần đều sẽ bị lưu đày, nhà họ Tần giải tán, từ nay biến mất khỏi thế giới. Có vài người, bà chọc đến thì phải trả giá rất lớn, lúc bà chỉ trích người khác là ác ma, có từng nhớ rằng, bà cũng từng làm như vậy với tôi không?”

Đao của Tiêu Vô Ngôn chém xuống.

Máu bắn tung tóe năm bước.

Toàn hội trường sợ hãi, ai nấy đều khiếp sợ.

Vị bá chủ mới nhậm chức này, ngày đầu tiên lên chức đã giết gà dọa khỉ, làm lòng người kinh sợ.

Anh tuy còn trẻ nhưng lại khủng khiếp như thế!

Trên thảm trải sàn trắng như tuyết, nhuộm đầy máu đỏ tươi.

Ba xác chết nằm nổi bật dưới đất, bên trong xác chết chạy ra chất lỏng, vô cùng tanh hôi khiến ai nấy đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Lăng Khôi nhìn Tiêu Vô Ngôn rất hài lòng: “Tiêu Vô Ngôn, ông làm rất tốt. Bây giờ, ông đến nhà họ Tần bắt người, toàn bộ huyết mạch nhà họ Tần lưu đày đến nơi biên giới nghèo nàn. Nhà họ Tần nhanh chóng giải tán!”

Tiêu Vô Ngôn chắp tay nói: “Rõ, bây giờ tôi đi hủy diệt nhà họ Tần!”