Chiến Thần Phục Thù

Chương 312



Huyết Vũ nói ra nghi vấn của mình: “Vừa nghe thì lời Diệp Vân Phong nói không có vấn đề. Chuyện bí mật như vậy, bọn họ không cho Diệp Vân Phong biết cũng có vẻ hợp tình hợp lý. Nhưng nhiều năm qua, Diệp Vân Phong vẫn dựa vào quyền thế Trương sư huynh, để đảm nhiệm chức vụ ở tỉnh Tam Giang, được tỉnh Tam Giang che chở. Ông ta hoàn toàn có động cơ giúp đỡ Trương sư huynh hoàn thành chuyện lúc trước”.

“Nếu như Diệp Vân Phong thực sự tham gia vào cuộc điều tra vào ba năm trước thì nhà họ Diệp đừng ai mong có thể sống sót”, gương mặt Lăng Khôi lạnh như phủ băng.

Ba năm trước đây, ba đại tông sư đến Trung Hải điều tra Lăng Hiêu.

Vì cái gì?

Trong lòng Lăng Khôi biết rất rõ.

Hai chuyện, thứ nhất là tìm chứng cứ bôi nhọ danh tiếng của Lăng Hiêu, khiến Lăng Hiêu trở thành kẻ bán nước.

Thứ hai, giết hại người thân và bạn bè của Lăng Hiêu, diệt cỏ tận gốc.

Trước đây, Lăng Khôi bị buộc tội là kẻ bán nước cũng bởi vì một phần chứng cứ điều tra này. Mà những chứng cứ này rõ ràng là do mấy người Trương sư huynh hoàn thành.

Huyết Vũ nói: “Việc cấp bách là đi tìm Bạch Kim Thu và Bạch Dương Định, hỏi rõ bọn họ”.

Lăng Khôi lắc đầu: “Vô ích thôi, không hỏi được gì đâu. Thế lực đen tối đứng sau lưng có thể vượt qua tưởng tượng của tôi và cô”.

Gương mặt Huyết Vũ lạnh như băng: “Vậy phải xử lý thế nào? Chẳng lẽ manh mối đến đây lại bị đứt đoạn mất sao?”

Lăng Khôi nói: “Mấu chốt nằm ở Trương sư huynh này. Ông ta mới là người thực thi chuyện đó, nhất định phải điều tra được tin tức của ông ta. Chúng ta không thể tự mình giải quyết được cả Càn Châu, Giang Bắc. Nếu như bây giờ không làm rõ thân phận và bối cảnh của Trương sư huynh thì chúng ta không thể tùy tiện hành động, nếu không chúng ta sẽ thua”.

Ba năm trước đây, Lăng Khôi đã thua.

Cái giá phải trả chính là tính mạng của năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha. Còn có vô số sinh mệnh của phủ Trấn Đông Vương!

Lăng Khôi có thể sống sót, đây là cái giá của biết bao nhiêu người đã hi sinh mới đổi lấy được.

Nếu như tiếp tục thua thì sẽ không còn gì nữa.

Huyết Vũ nói: “Vậy tôi sẽ tiếp tục đi điều tra!”

Lăng Khôi gật đầu nói: “Ừ”.

Ngay lúc này, điện thoại của Lăng Khôi đổ chuông.

Là Chu Lam gọi tới.

Hả?

Trước đây bà ta rất coi thường anh, xưa nay chưa từng chủ động liên hệ với anh.

Có chuyện gì sao?

Lăng Khôi thẳng thừng nhấn nút từ chối cuộc gọi.

Lăng Khôi không có thiện cảm với Chu Lam.

Kết quả chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Có vẻ rất khẩn cấp.

Lăng Khôi đành phải bắt máy: “Alo…”

Vừa mới mở miệng, bên trong đã vang lên tiếng gào thét của Chu Lam: “Lăng Khôi, cậu mau tới bệnh viện ngay. Duệ Hân bị người ta đánh bị thương nặng đến mức hôn mê, đang ở trong phòng cấp cứu”.

Cái gì?

Lăng Khôi không hỏi nhiều, mà đứng bật dậy lao ra khỏi cửa phòng.

Khi anh chạy đến thị trấn Tào Dương, chỉ nhìn thấy Tô Duệ Hân đang được cấp cứu ở bên trong phòng cấp cứu của trung tâm y tế địa phương.

Ngô Giai Giai, Tô Ba, Chu Lam và Tô Chính đều đang lo lắng đợi ngoài cửa.

“Chuyện này là thế nào?”

Lăng Khôi hết sức sốt ruột, trừng mắt nhìn Tô Ba.

Tô Ba không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi, cúi đầu kể lại chuyện đã xảy ra một lần, cuối cùng nói: “Duệ Hân bị một kẻ hung ác dùng cuốc đánh mạnh vào đầu nên ngất xỉu. Tình huống khẩn cấp, không kịp đưa đến bệnh viện thành phố, đành phải cấp cứu ở đây”.

Ngô Giai Giai vội vàng nói: “Chúng tôi đã điều động bác sĩ của bệnh viện Nhân Hòa đến, đang trên đường tới đây”.

Trình độ của trung tâm y tế ở đây rất thấp, không khác gì một bệnh viện cộng đồng, còn chưa phải là bệnh viện cấp hai, mà là bệnh viện cấp một sơ cấp nhất.

"Tại sao không nói sớm? Hả?", Lăng Khôi nhấc bổng Tô Ba lên: “Tại sao không nói sớm hơn?”

Lăng Khôi giống như một con thú dữ đang nổi giận khiến Tô Ba sợ đến mức cả người run rẩy: “Thật ra vào lần đầu tiên viện trợ ở thị trấn Tào Dương, tôi đã đề nghị nói cho anh biết. Nhưng Duệ Hân không cho tôi nói, cô ấy nói không muốn làm phiền anh. Cho dù làm phiền anh, anh cũng sẽ không quan tâm cô ấy”.

"Đồ vô dụng! Anh là tên vô dụng! Nếu Duệ Hân có gì bất trắc thì tôi sẽ không tha cho anh”, Lăng Khôi ném Tô Ba xuống đất, sau đó mới chán chường ngồi xổm ở cửa.

Trái tim anh đang run rẩy.

Nó chưa bao giờ đập nhanh giống như lúc này.

Cả người nổi da gà, da đầu tê rần.

Chu Lam ở bên cạnh dựa vào góc tường, khóc lớn không ngừng. Tô Chính lẳng lặng ngồi ở đằng kia. Đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật.

“Cô, chú, thật sự xin lỗi. Là cháu không bảo vệ tốt cho Duệ Hân”, Lăng Khôi xoay người, khom lưng chín mươi độ về phía hai người: “Duệ Hân là một cô gái tốt, người tốt nhất định sẽ được đền đáp”.

Chu Lam xông lên, không nói lời nào đã tát Lăng Khôi một bạt tai: “Chuyện này cũng tại vì cậu. Nếu lúc trước không phải vì cậu nhất quyết đòi ly hôn, Duệ Hân sẽ không đơn độc một mình, không ai quan tâm chăm sóc”.

Lăng Khôi ngơ ngác đứng tại chỗ, tiếp nhận cú tát này.

Đánh hay lắm!

Lăng Khôi cũng muốn tát vào má mình vài cái.

Nếu Tô Duệ Hân xảy ra chuyện không may thì cả đời này Lăng Khôi sẽ không tha thứ cho mình.

“Chu Lam, bà đang làm gì thế? Chuyện này không thể trách Lăng Khôi được!”, Tô Chính vội vàng khiển trách.

Chu Lam nổi điên gào lên: “Tôi chỉ có một đứa con gái, mặc dù nó không phải do tôi sinh ra nhưng tôi đã nhìn nó lớn lên từ nhỏ, tôi đã sớm xem con bé như con gái ruột của mình. Nếu như Duệ Hân xảy ra chuyện gì không may, tôi cũng không muốn sống nữa… Hu hu hu!”

“Bà im miệng! Dám nói như vậy nữa thì tôi sẽ đánh chết bà!”, bỗng nhiên Tô Chính nổi trận lôi đình.

Trước nay ông ấy chưa từng nổi giận như vậy.

Mặc dù Lăng Khôi đang tức giận nhưng vẫn nghe thấy điều bí ẩn trong đó.

Tô Duệ Hân không phải do Chu Lam sinh ra.

Có điều, Lăng Khôi cũng không suy nghĩ nhiều.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra toang.

"Không xong rồi! Chảy máu rất nhiều, sọ não chảy rất nhiều máu, tôi không cầm được máu!”, bác sĩ phẫu thuật chính vội vàng lao ra, vẻ mặt hoảng hốt: “Tôi không làm được, điều kiện chữa bệnh ở nơi này có hạn, mọi người mau chuyển đến bệnh viện khác, nhanh lên! Bệnh nhân có thể chết bất cứ lúc nào!”

Mấy nhân viên y tá đi ra theo cũng hoảng sợ ra mặt.

“Từ trước tới nay chúng tôi chưa từng gặp bệnh nhân bị chảy máu sọ não nhiều đến thế”.

“Tôi cũng đã sớm nói rồi, điều kiện chữa trị của bệnh viện chúng tôi có hạn, không thể phẫu thuật. Các người cứ nhất định phải phẫu thuật ở đây, bây giờ xảy ra chuyện… Mau đưa đến bệnh viện lớn”.

“...”

“Duệ Hân! Con gái ơi!”, Chu Lam điên cuồng gào thét, tức ngực khó thở, phun ra một ngụm máu tươi, ưỡn lưng rồi ngã phịch xuống đất.

“Chu Lam…” Tô Chính hoảng sợ.

“Cút!”, Lăng Khôi mạnh mẽ đẩy bác sĩ ra, rồi lao vào phòng phẫu thuật.

“Cậu không thể vào. Bên trong là môi trường vô khuẩn, cậu thế này sẽ hại chết bệnh nhân. Ngăn cậu ta lại!"

Mấy bác sĩ muốn kéo Lăng Khôi lại, kết quả bị anh thô bạo đẩy xuống đất.

Bọn họ sao có thể ngăn được Lăng Khôi chứ?

Anh xông vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy Tô Duệ Hân đang nằm trên bàn mổ.

Cả người Tô Duệ Hân được che lại bằng vải vô khuẩn, chỉ có phần đầu lộ ra, phía sau đầu còn có miệng vết thương chưa được khâu lại, một lượng lớn máu cứ thế chảy ra ngoài.

Trông cứ như đầu bị nứt toác, một lượng lớn máu chảy lênh láng.

Không khác gì một xác chết.

Dù là người giống như Lăng Khôi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng bị dọa sợ phát khiếp.

Trái tim anh vỡ vụn.

“Duệ Hân, anh tới rồi đây!”, Lăng Khôi tiến lên một bước, cố gắng khống chế không phóng ra nội kình, cảm nhận vết thương của Tô Duệ Hân.

Sau đó Lăng Khôi bị dọa đến mức cả người run rẩy.

Vỏ não bị thương nặng!

Xương sọ đã nứt vỡ.

Cho dù có là cao thủ giống như Lăng Khôi, nếu như bị thương nặng như vậy, anh cũng sẽ chết.

Huống hồ Tô Duệ Hân còn là một người bình thường.

Não của cô đã rơi vào cảnh chết lâm sàng!