Chiến Thần Phục Thù

Chương 313



Một người phụ nữ trói gà không chặt như Tô Duệ Hân bị đánh ra nông nỗi này.

Đám người cầm thú này có còn là người nữa hay không?

Người phụ nữ của Lăng Khôi tốt bụng là thế, mà các người lại đối xử với cô ấy như vậy?

Đợi đấy, tất cả các người sẽ phải chết!

Đều phải chết!

Nhưng Lăng Khôi cũng biết rõ, bây giờ không phải lúc để nổi giận, nên đã kiềm chế ngọn lửa giận khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Lăng Khôi kiểm tra vết thương của Tô Duệ Hân nhiều lần.

Tim vẫn còn đập, nhưng não bộ thì không có phản ứng.

Cứ thế này thì trái tim sẽ không tiếp tục đập được bao lâu nữa.

Một đội ngũ chuyên gia y tế hàng đầu của bệnh viện Nhân Hòa vội vàng bước tới, tiến vào phòng phẫu thuật rồi đuổi Lăng Khôi ra ngoài.

Lần này, anh không cố chấp nữa.

Anh siết chặt nắm đấm, nói với mấy vị chuyên gia: “Tôi là chồng của Duệ Hân, cầu xin các vị nhất định phải cứu lấy cô ấy!”

Lăng Khôi, gần như đang cầu xin thảm thiết.

Anh là Hiêu Vương, trước giờ chưa từng cầu xin bất cứ ai.

Mặc dù Lăng Khôi biết có thể Tô Duệ Hân không qua khỏi, nhưng vẫn hi vọng kì tích sẽ đến.

“Anh yên tâm, sếp Tô là tổng giám đốc của chúng tôi, đối xử rất tốt với mọi người. Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức để cứu cô ấy”.

Thái độ của mấy vị chuyên gia rất tốt.

Sau khi ra ngoài, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại lần nữa, trái tim của Lăng Khôi giống như đã chết.

Kì tích nhất định kì tích sẽ đến.

Mười mấy phút sau, bác sĩ phẫu thuật chính bước ra, cúi người thật sâu trước Lăng Khôi: “Xin lỗi anh, năng lực của chúng tôi có hạn, đầu của sếp Tô bị vật nặng đánh mạnh, vỏ não bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn tới việc não chết lâm sàng. Cho dù thần tiên có hạ phàm cũng vô ích”.

Những bác sĩ khác đi theo sau cũng cúi người xuống.

Bịch!

Lăng Khôi đứng không vững, ngã phịch xuống đất.

“Duệ Hân, cứ thế mà chết sao?”

“Một người còn đang sống sờ sờ, cứ thế không còn nữa... nói mất là mất”.

Hai tay Lăng Khôi ôm lấy mặt, nước mắt giàn giụa.

Lòng đau như cắt.

Lúc này Tô Ba chạy đến trước mặt Lăng Khôi quỳ xuống nói: “Xin lỗi Lăng Khôi. Là tôi không bảo vệ tốt cho Duệ Hân. Nếu có thể tôi hi vọng kẻ chết là mình, nửa năm nay sếp Tô đối xử rất tốt với tôi. Sếp Tô là người lương thiện nhất mà tôi từng gặp. Dịch bệnh ở đây vốn không liên quan tới cô ấy, cô ấy còn muốn năm lần bảy lượt phải tới đây, tôi không có cách nào ngăn cản cô ấy, xin lỗi... xin lỗi!”

“Hu hu hu... xin lỗi, Duệ Hân, xin lỗi!”

Lăng Khôi đau đớn hét lên.

“Anh chỉ biết lo làm việc của anh, anh chỉ lo đi hoàn thành hoài bão của mình, lại chưa từng thật sự để tâm tới cảm nhận của em. Xin lỗi, xin lỗi em...”

“Anh đã đánh mất quá nhiều thứ, em là người mà anh muốn bảo vệ nhất. Đừng, đừng rời bỏ anh”.

“Tô Duệ Hân!”

Lăng Khôi ngửa đầu lên trời hét lên.

“Mong anh hãy nén bi thương, chúng tôi rất lấy làm tiếc”, mấy vị bác sĩ vẫn đang không ngừng xin lỗi.

“Cút mau, cút hết cho tôi!”

Lăng Khôi đột nhiên đứng dậy, đẩy bác sĩ ra, xông vào phòng phẫu thuật, tiến đến ôm Tô Duệ Hân lên.

“Anh làm gì thế? Sếp Tô đã chết, anh muốn sếp Tô chết không nhắm mắt à? Anh đặt xuống cô ấy cho tôi”, Ngô Giai Giai điên cuồng kéo Lăng Khôi lại.

“Cút!”

Lăng Khôi nhấc chân đạp Ngô Giai Giai ra rồi lao ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Còn có hi vọng, còn hi vọng được cứu...”

Trong miệng Lăng Khôi lẩm bẩm như niệm thần chú.

Bây giờ chỉ còn một người có thể cứu được Tô Duệ Hân.

Ai?

Tô Kinh Hồng.

Cô ấy là một vị thần y cực kì thần bí.

Lăng Khôi bước đến trước mặt Tô Chính, hơi ngừng lại, nói: “Bố vợ, mong bố hãy chăm sóc tốt cho mẹ. Đợi con đưa Duệ Hân trở về!”

Dứt lời, anh lao ra khỏi bệnh viện: “Duệ Hân, em phải kiên cường, kiên cường lên!”

Ngô Giai Giai bất lực nhìn Lăng Khôi đưa Tô Duệ Hân rời đi, quay người kéo lấy Tô Chính: “Chú ơi, sao chú không ngăn Lăng Khôi lại? Anh ta muốn đưa Duệ Hân đi đâu?”

Tô Chính thở dài nói: “Kệ cậu ấy đi”.

Ngô Giai Giai rất ngạc nhiên, nhưng cũng không tiện nói nhiều.

Tô Chính nói: “Mau đưa Chu Lam đến trụ sở chính của bệnh viện Nhân Hòa, tìm bác sĩ giỏi nhất. Tim của bà ấy không được khỏe, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện nữa”.

...

Lăng Khôi lái xe nhanh như bay.

Vượt sông vượt núi, đến hồ nước sâu của sông Vọng Cổ nằm trên vách đá ngoài địa phận của Trung Hải bằng tốc độ nhanh nhất.

Một lần nữa đến với ngôi nhà tranh.

Anh thấy Tô Kinh Hồng đang ngồi soi gương, tỉ mẩn quan sát gương mặt mình.

Còn Tiểu Thanh thì đang đứng sau lưng Tô Kinh Hồng chải tóc cho cô ấy.

“Tô Kinh Hồng, cầu xin cô hãy cứu lấy vợ tôi!”

Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân quỳ xuống đất nói: “Cầu xin cô, cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm!”

Một Hiêu Vương danh tiếng lẫy lừng.

Lúc này đang quỳ xuống.

Tiểu Thanh nói: “Ôi trời, anh đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Ghê gớm như vậy sao có thể dễ dàng quỳ xuống chứ? Nếu bị người khác biết thì uy tín của anh sẽ bị mất sạch đấy”.

“Tôi không đùa, vợ tôi bị người ta đánh vào đầu, não bộ đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Xin thần y Tô hãy cứu lấy vợ tôi”, nước mắt của Lăng Khôi cứ thế rơi lã chã.

Tô Kinh Hồng quay đầu, yên lặng nhìn Tô Duệ Hân trong vòng tay của Lăng Khôi.

Lăng Khôi thấy cô ấy vẫn không lên tiếng, cao giọng nói: “Nếu cô vẫn còn để ý gương mặt mình, vậy thì tôi cũng rạch vài nhát đao lên mặt tôi, để tôi và cô đều giống nhau. Từ nay về sau tôi giống cô”.

Lăng Khôi lập tức lấy con dao ngắn của mình ra định rạch lên mặt mấy nhát.

Một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên giữ lại tay của Lăng Khôi: “Đưa vào trong”.

“Cảm ơn”, Lăng Khôi rưng rưng nói cảm ơn, rồi vội vàng đặt Tô Duệ Hân xuống giường.

Tô Kinh Hồng ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương, hơi nhíu mày nói: “Ai ra tay mà nặng vậy?”

Lăng Khôi lắc đầu: “Tôi vẫn chưa biết, vừa biết tin là tôi đưa cô ấy đến đây ngay”.

Tô Kinh Hồng đưa tay ra, năm ngón tay linh hoạt không ngừng gõ lên đầu của Tô Duệ Hân, mỗi lần gõ đều nhận được nhiều tín hiệu phản hồi, cứ như sóng rađa và tia X-quang.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới thu tay lại nói: “Đúng là đã chết não. Nhưng vẫn còn một cơ hội để sống. Tôi có thể xử lý việc xuất huyết não, cũng có thể khâu lại vết thương, nhưng không có cách nào khiến cô ấy tỉnh lại”.

Lăng Khôi kiềm chế kích động nói: “Vậy phải làm thế nào cô ấy mới tỉnh lại được?”

Tô Kinh Hồng phất tay, tỏ ý bảo anh ra ngoài.

Lăng Khôi không hỏi nhiều, ngoan ngoãn lùi ra khỏi phòng.

Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra.

“Anh có thể đi vào rồi”, giọng nói mệt mỏi của Tô Kinh Hồng vang lên từ bên trong.

Lăng Khôi vừa bước vào liền thấy máu chảy trên đầu Tô Duệ Hân đã được xử lý xong, cũng đã được truyền đủ lượng máu đã bị mất. Cơ thể vốn nhợt nhạt tái mét của cô đã hồng hào trở lại.

Hả?

Vốn dĩ cần phải tìm nhóm máu phù hợp để truyền mới cải thiện được tình trạng mất nhiều máu.

Tại sao Tô Kinh Hồng không làm gì cả mà vẫn có thể bổ sung máu cho Tô Duệ Hân?

Nhưng Lăng Khôi không hỏi nhiều.

Tô Kinh Hồng cực kì mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, một lúc lâu sau mới nói: “Vết thương của cô ấy đã được xử lý xong, không còn chảy máu sọ não nữa. Mạch máu não của cô ấy bị vỡ tôi đã khâu lại rồi, nhưng cô ấy không tỉnh lại được”.

Lăng Khôi nói: “Cô có cách mà đúng không?”