Chiến Thần Phục Thù

Chương 339



Lần trước Lam Ngạo Thiên bị chiêu thức Sợi dây mảnh đánh bại. Giờ lại nhìn thấy tuyệt kỹ này lần nữa, Lam Ngạo Thiên thật sự kinh hồn bạt vía.

Nhưng Lam Ngạo Thiên đã có sự chuẩn bị, cụ ta chỉ đợi Lăng Khôi tung ra chiêu thức sợi dây mảnh, sau đó lập tức né đòn.

Cùng lúc đó Phất Vân Thủ của Diệp Vân Phong cũng đã đánh đến ngay trước mặt Lăng Khôi.

Hai đòn tấn công đồng thời đánh về phía Lăng Khôi.

“Ầm!”

Nền đất dưới chân Lăng Khôi một lõm xuống một cái hố rất lớn, khói bụi bay lên mù mịt khắp nơi. Vết nứt trên mặt đất chỗ Lăng Khôi đứng nứt ra xung quanh đến tận ba mươi mét.

Ai thấy cũng giật mình.

“Ha ha ha, trúng đòn rồi”, Lam Ngạo Thiên vui vẻ hét lên: “Lăng Khôi, chiêu thức Sợi dây mảnh của cậu rất lợi hại, lần trước tôi thua bởi chiêu này của cậu, chẳng lẽ lần này tôi lại cho cậu cơ hội thắng nữa sao? Cậu bị Kiếm Thiết của tôi và Phất Vân Thủ cùng đánh trúng, không chết thì cũng tàn phế”.

Diệp Vân Phong thở phào: “Chắc là tàn phế rồi”.

Diệp Vân Phong rất tự tin với Phất Vân Thủ của mình, một khi bị trúng đòn thì chắc chắn Lăng Khôi sẽ bị thương nặng, cộng thêm một đòn của Kiếm Thiết, Lăng Khôi có thể sẽ chết.

Mọi người nhìn chăm chú vào chỗ cái hố sâu kia, muốn nhìn xem kết cục của Lăng Khôi.

Một lúc sau, khói bụi tan dần.

Chỉ thấy một người bước ra từ trong hố sâu.

Lăng Khôi không hề hấn gì.

Sao có thể chứ?

Diệp Vân Phong thầm nói, bị trúng hai tuyệt kỹ mạnh thế mà vẫn không hề hấn gì sao?

Điều này không khoa học chút nào.

Lăng Khôi phủi bụi trên người xuống: “Hóa ra đây là Phất Vân Thủ, chẳng khác gì gãi ngứa cho tôi cả”.

“Diệp Vân Phong, ông làm tôi rất thất vọng. Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng mặt dày đòi tranh vị trí Trung Hải Vương à? Tôi sẽ cho ông thấy thế nào là tuyệt kỹ thật sự!”

Lăng Khôi vụt nhanh đến phía sau Diệp Vân Phong đứng cách đó mười mấy mét, ngón cái tay phải và ngón giữa cùng lúc chỉ ra: “Sợi dây mảnh hai ngón!”

Hai sợi dây mảnh lập tức xuất hiện.

Chặn hết đường thoát hai bên trái phải của Diệp Vân Phong.

Sau đó hai ngón tay mở ra đó bỗng khép lại, hai sợi dây mảnh nhanh chóng hợp lại với nhau về phía chính giữa.

Diệp Vân Phong ngạc nhiên vội vã phóng ra Phất Vân Thủ để đánh trả, nhưng kình lực của Phất Vân Thủ bị sợi dây mảnh cắt đứt, sau đó tay phải đứt lìa.

Hai vai cũng bị cắt.

“A!”

Diệp Vân Phong gào lên rồi ngã xuống đất, hoảng hốt khiếp sợ.

Sợi dây mảnh không phải chỉ có thể đánh được một sợi thôi sao?

Sao có thể xuất hiện hai sợi cùng một lúc được chứ?

“Rắc!”

Lăng Khôi giẫm lên xương sườn của Diệp Vân Phong, sau đó lùi lại, lại nhanh chóng vụt đến trước mặt Lam Ngạo Thiên: “Lần trước tôi không giết ông là tôi nhân từ. Ông vốn dĩ có thể sống nhưng lại đâm đầu vào chỗ chết, thế thì tôi tiễn ông lên đường”.

Sợi dây mảnh tung ra bằng hai ngón tay.

Trái phải đều bị chặn hết đường lui.

Hợp lại vào chính giữa, rồi lại xuất hiện một cảnh tượng chặn ngang lại.

Lam Ngạo Thiên liên tục dùng một thanh kiếm mềm vung ra một đường Kiếm Thiết muốn đánh trả lại sợi dây mảnh.

Nhưng không có tác dụng.

Sợi dây mảnh là nội kình cực mạnh được ngưng kết với tốc độ rất nhanh.

Không ổn!

Mạnh quá.

Lam Ngạo Thiên thầm nhủ trong lòng, lập tức lùi về sau: “Bạch Kim Thu, ông còn không ra tay nữa là tôi chết đấy!”

Lam Ngạo Thiên hoảng hốt nhận ra bất kể là mình né đòn lùi về sau thế nào cũng không thể né được sợi dây mảnh như ẩn như hiện đó. Hy vọng duy nhất chính là Bạch Kim Thu ra đòn.

Nếu hai sợi dây mảnh hợp lại với nhau thì người sẽ bị cắt làm đôi mất.

“Áo trắng tuyết rơi, nước mùa thu như đao”.

Bạch Kim Thu vừa ngâm lên một câu vừa vung thanh kiếm dài trong tay lên đi đến cạnh Lam Ngạo Thiên chém xuống.

Hai nhát Kiếm Thiết.

Sợi dây mảnh bị chém đứt.

Kiếm khí còn lại dán chặt xuống đất cắt về phía trước ba mươi mét để lại một đường kéo dài nhìn mà hãi.

Vãi!

Lam Ngạo Thiên ngã xuống đất, thở hồng hộc.

Ở ranh giới sinh tử, cụ ta đã suýt chết.

“Lăng Khôi, cậu rất mạnh, mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi đã đánh giá thấp cậu”, Bạch Kim Thu thấp giọng nói: “Nhưng tôi đã nhìn thấu cách đánh của cậu rồi. Tôi đoán có lẽ phải tốn năm mươi phần trăm sức lực mới có thể đánh bại được cậu”.

“Tôi mà ra tay với năm mươi phần trăm sức lực thì cậu chết chắc rồi”, tay phải Bạch Kim Thu cầm thanh kiếm dài xoay tròn trong không trung, sau đó lao về phía Lăng Khôi.

Kiếm chém vào không trung như gió táp, tựa mưa rào.

Kiếm Thiết này mạnh gấp mấy lần Kiếm Thiết của Lam Ngạo Thiên.

Lăng Khôi đánh trả bằng chiêu thức Hạt cát rơi.

Nhưng ngay sau đó, Kiếm Thiết thứ hai ẩn dưới Kiếm Thiết này lại nổ ra trước mặt Lăng Khôi lần nữa.

Đây là hai đoạn Kiếm Thiết ẩn dưới đoạn Kiếm Thiết thứ nhất.

Kiếm Thiết đoạn thứ hai này mạnh gấp đôi đoạn Kiếm Thiết thứ nhất.

Hơn nữa còn nổ ngay trước mặt Lăng Khôi chưa đến một thước.

Đây là một đòn khiến đối phương phải chết.

Diệp Vân Phong nói thì mạnh mồm nhưng thật ra cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Bản lĩnh lúc nãy Lăng Khôi thể hiện đã vượt xa dự đoán của Diệp Vân Phong.

Lần này Lăng Khôi đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Mình chẳng là gì ở trước mặt cậu ta cả, có thể bị giết trong tích tắc.

Cũng may cậu ta sắp chết rồi.

Nếu không e là phủ Vân Phong thật sự sẽ bị Lăng Khôi chèn ép không ngóc đầu lên được mất.

Diệp Vân Phong mở to mắt đợi kết cục Lăng Khôi bị giết chết.

Những người trong giới võ thuật ở đó đều nhìn chằm chằm vào Lăng Khôi như thể nhìn thấy được kết cục Lăng Khôi bị giết chết.

Huyết Vũ rút súng ra sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Khả năng chiến đấu của Huyết Vũ thế nào?

Không một ai biết cả.

Ba năm trước, Lăng Khôi biết thực lực của cô ấy và mình ngang nhau, nhưng ba năm qua Lăng Khôi cũng không biết thực lực của cô ấy thế nào. Tuy nhiên Lăng Khôi có thể chắc chắn một điều, Huyết Vũ là tay bắn tỉa mạnh nhất trên thế giới.

Chỉ cần trong tay Huyết Vũ có súng thì không gì là không thể.

Ngay lúc này…

Hai đoạn Kiếm Thiết phát nổ.

Bỗng xuất hiện ở nơi cách cổ Lăng Khôi chưa đến một thước, sau đó cắt mạnh vào cổ Lăng Khôi.

Nếu không có gì bất ngờ thì đứt đầu là điều chắc chắn rồi.

“Xoẹt!”

Kiếm Thiết cắt vào thứ gì đó rồi.

Đây là suy nghĩ của mọi người.

Khoảng cách gần như thế chắc chắn đã cắt vào cổ Lăng Khôi.

Đầu Lăng Khôi hẳn là đã rơi xuống rồi nhỉ?

Nhưng lúc mọi người nhìn lại thì phát hiện đầu Lăng Khôi vẫn còn ở trên cổ như bình thường.

Lẽ nào kiếm chém quá nhanh làm đứt cổ nhưng chảy ra máu không kịp à?

Ừ, hẳn là thế.

Nhưng một lúc sau, đầu Lăng Khôi vẫn còn ở trên cổ, trên cổ cũng không hề có vết máu…

Không đúng?

Diệp Vân Phong nhịn đau đứng lên, tiện thể cẩn thận bỏ cánh tay bị đứt của mình vào ngực.

Cụ ta vẫn nghĩ sau khi trận chiến này kết thúc sẽ đi tìm bác sĩ để nối lại ngay.

Lúc này Lam Ngạo Thiên đến cạnh Diệp Vân Phong: “Diệp Vân Phong, ông biết Lăng Khôi bị sao không? Theo lý thì cậu ta bị hai đoạn Kiếm Thiết cắt vào cổ, đầu hẳn phải đứt rồi mới đúng chứ”.

Diệp Vân Phong lắc đầu, sa sầm mặt mày nói: “Tôi cũng không biết sao nữa, tôi nghĩ cậu ta chết rồi, chỉ là hai đoạn Kiếm Thiết nhanh quá nên vẫn chưa nhìn thấy vết thương”.

Cần chút thời gian để máu chảy ra từ tế bào.

Nếu tốc độ của Kiếm Thiết quá nhanh, chắc chắn máu sẽ không chảy ra ngoài ngay lập tức.

Lam Ngạo Thiên gật đầu cũng nghĩ hẳn là thế.

Nhưng vài phút sau, Lăng Khôi vẫn đứng nguyên tại đó không nhúc nhích, yết hầu vẫn không có vết thương nào …

Bạch Kim Thu cũng khó hiểu, ông ta nhìn thấy rõ hai đoạn Kiếm Thiết đâm xuyên qua cổ Lăng Khôi, hẳn là anh phải chết rồi chứ…