Chiến Thần Phục Thù

Chương 340



“Ha ha ha, có phải các người cho rằng tôi đã chết rồi không? Tôi vẫn chưa chết đâu”, Lăng Khôi - người vẫn đang bất động, lúc này đột nhiên bật cười thành tiếng: “Thật ngại quá, đã khiến các người thất vọng rồi”.

Hai từ này cùng lúc lóe lên trong đầu tất cả những người đang có mặt.

Diệp Vân Phong trợn tròn hai mắt: “Chuyện này… sao có thể... Rõ ràng là cậu đã bị hai nhát kiếm chém trúng... Hoàn toàn không có khả năng còn sống sót…”

Lăng Khôi đưa tay chạm vào vị trí cổ của mình: “Vừa rồi phần cổ thật sự có hơi lạnh… Các người chắc là sẽ không thật sự cho rằng chiêu thức Kiếm Thiết rách nát này có thể uy hiếp được tôi đấy chứ? Trời ạ, sao các người lại ngây thơ đến như vậy?”

Đủ rồi, cậu làm ơn đừng giả vờ nữa có được không?

Sắc mặt Lam Ngạo Thiên tối sầm lại: “Lăng Khôi, chuyện này là thế nào?”

“Ông không có tư cách để hỏi tôi”, Lăng Khôi thậm chí không thèm nhìn Lam Ngạo Thiên, mà quay đầu nhìn về phía Bạch Kim Thu: “Bạch Kim Thu, hai nhát kiếm đó thật sự rất đáng sợ, vừa nãy còn làm tôi giật cả mình đấy, nhưng thật đáng tiếc. Đó là cơ hội duy nhất của ông. Khi tôi biết được sức mạnh và hướng đi của hai nhát kiếm đó, ông đã không bao giờ có cơ hội nữa rồi”.

Nói xong, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, rồi bước từng bước về phía Bạch Kim Thu: “Có muốn biết tôi đã chống lại chiêu thức Kiếm Thiết đó như thế nào không? Bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết, ông hãy mang theo đáp án này rồi đi xuống suối vàng đi”.

Lăng Khôi đưa tay phải lên và duỗi ra ba ngón tay.

Sợi dây mảnh ba ngón.

Nội kình sắc bén như ba mũi kim bộc phát mạnh mẽ.

Nó quét ngang qua hàng chục mét, rồi điên cuồng lao tới.

Bạch Kim Thu không dám nói gì, mà chỉ đập tay xuống đất.

Khí Trầm Áp.

Áp suất không khí xung quanh đột ngột tăng lên, cản lại chiêu thức Sợi dây mảnh ba ngón!

Trong lòng Lăng Khôi thầm kinh ngạc. Người này vậy mà có thể áp chế được chiêu thức Sợi dây mảnh bằng Khí Trầm Áp. Phải biết rằng, trước đòn tấn công của chiêu thức Sợi dây mảnh, Khí Trầm Áp của Lam Ngạo Thiên không khác gì đậu phụ.

Bạch Kim Thu thật sự là một cường giả rất lợi hại.

Thực lực của ông ta mạnh hơn Lam Ngạo Thiên rất nhiều.

Nếu như là trước đây, Lăng Khôi thực sự không phải là đối thủ của ông ta.

Nhưng bây giờ thì…

“Khí Trầm Áp của ông quả thực rất mạnh, điều đó cho thấy nền tảng của ông rất vững chắc. Nhưng mà, vô dụng thôi”, Lăng Khôi chắp hai tay lại, ngón trỏ trái và ngón trỏ phải áp vào nhau.

Sợi dây mảnh.

Chỉ có một sợi dây mảnh.

Ba Sợi dây mảnh cũng không thể chọc thủng được Khí Trầm Áp, giờ cậu dùng một sợi dây mảnh thì có thể chọc thủng được sao?

Không thể, Lăng Khôi, cậu đừng dại dột nữa.

Mọi người đều cho là không thể.

Nhưng lần này khi chiêu thức sợi dây mảnh được xuất ra, không hiểu tại sao Bạch Kim Thu lại cảm thấy sợ hãi.

Sợi dây mảnh trước đó không màu không mùi, chỉ là một luồng nội kình.

Cần lưu ý rằng nội kình không giống với chân khí. Chân khí là một luồng không khí, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhưng nội kình là một sức mạnh vô hình, không thể nhìn thấy được.

Mà sợi dây mảnh lần này là một luồng sóng nhiệt.

Có một nhiệt lượng đáng kể được giải phóng ra ngoài.

Cảm giác này giống như đốt lửa trong tự nhiên. Bạn có thể thấy rõ không khí phía trên ngọn lửa bị biến dạng vì sóng nhiệt.

Sợi dây mảnh lần này cũng chính là cảm giác đó.

Không hay rồi!

Bạch Kim Thu lui mạnh về phía sau hai bước, rồi nâng thanh kiếm trong tay lên chắn ở trước người.

Sợi dây mảnh ngang nhiên xuyên qua khu vực chịu ảnh hưởng của Khí Trầm Áp.

Xuyên qua chỉ trong nháy mắt.

Ngay sau đó liền kích thích mạnh trên bề mặt kiếm.

Điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là sợi dây mảnh đã thực sự xuyên qua bề mặt thanh kiếm!

Thanh kiếm này là thanh kiếm mà Bạch Kim Thu luôn mang theo bên mình, được đúc bằng thép không gỉ và titan cực kỳ chắc chắn, cứng hơn nhiều so với thép.

Vậy mà cũng bị xuyên qua sao?

Đây là sự tổn hại đến cấp độ nào cơ chứ?

Điều đáng sợ hơn là sau khi sợi dây mảnh xuyên qua thanh kiếm, nó tiếp tục điên cuồng tấn công về phía trước, rồi xuyên qua lồng ngực của Bạch Kim Thu.

“Phụt!”

Lồng ngực bị xuyên thủng, nổ ra một lỗ máu.

Bạch Kim Thu hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, nôn ra máu không ngừng.

Lạnh thấu xương!

Thua rồi.

Bạch Kim Thu tôi - Tứ đương gia của Càn Châu Giang Bắc đã bị đánh bại bởi một người thanh niên?

Hơn nữa, còn bị đánh bại chỉ trong phút chốc.

Bạch Kim Thu rất muốn đứng dậy để tiếp tục chiến đấu, nhưng phổi của ông ta đã bị xuyên thủng, đến hít thở còn khó khăn, nên ông ta không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Tất cả mọi người đang có mặt đều bàng hoàng, ai nấy đều khiếp sợ.

“Mạnh quá, thật sự mạnh quá!”

“Nếu không phải tận mắt chứng kiến, đánh chết tôi cũng không dám tin Lăng Khôi lại mạnh đến như vậy. Ba vị tông sư mạnh nhất cùng liên thủ tấn công, vậy mà lại bị anh ta đánh bại một cách dễ dàng như vậy sao? Trời ạ”.

“Lăng Khôi, thật quá đáng sợ, sao anh ta có thể làm được điều đó?”

“…”

Diệp Vân Phong ngồi bệt xuống đất, cụ ta cảm thấy sởn tóc gáy: “Ngay cả một cao thủ hàng đầu như Bạch Kim Thu cũng bị đánh bại bởi Lăng Khôi. Người thanh niên này thật quá đáng sợ. Phủ Vân Phong chúng ta xong đời rồi”.

Mặc dù Lam Ngạo Thiên không bị thương, nhưng bị dọa sợ mất mật, một hồi lâu sau vẫn không dám lên tiếng, trong lòng cũng vô cùng sửng sốt.

Lăng Khôi thật quá đáng sợ.

“Không, không thể nào. Bạch Kim Thu tao là cao thủ đỉnh cao ở cảnh giới Khí Trầm Áp, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể đạt đến cảnh giới Đại Không Cử. Sao tao có thể bại dưới tay một kẻ rác rưởi chỉ mới đạt đến cảnh giới Nội Kình Ngoại Phương như mày chứ”, Bạch Kim Thu không cam lòng.

Lăng Khôi liếc nhìn bốn vị cao thủ rồi lạnh lùng nói: “Lần quyết đấu này, xem như tôi đã thắng rồi đúng không?”

Cậu chẳng phải đang phí lời sao?

Thắng cũng thắng rồi, cậu còn hỏi gì chứ? Như vậy chẳng phải là đang sỉ nhục người ta sao?

Lăng Khôi liếc nhìn Lam Ngạo Thiên: “Ông còn chưa bị thương, hẳn là có thể chiến đấu, có muốn tiếp tục đánh thêm vài chiêu với tôi không?”

Lam Ngạo Thiên bị dọa đến dở sống dở chết: “Tôi... Tôi nhận thua... Tôi không dám đấu với cậu đâu”.

Lam Ngạo Thiên khiếp sợ.

Mọi người đang có mặt đều có thể thấy rõ, lúc đầu khi mới đến Trung Hải, Lam Ngạo Thiên đã kiêu căng hống hách đến thế nào, cụ ta thật sự là không coi ai ra gì. Nhưng bây giờ cụ ta lại bị Lăng Khôi đánh đến mức không khác gì một con chó, không còn chút khí thế nào.

“Vậy là tôi đã thắng rồi”, Lăng Khôi bật cười: “Lam Ngạo Thiên, ông có phục không?”

Lam Ngạo Thiên cúi đầu: “Tôi phục. Tâm phục khẩu phục”.

“Vậy thì hãy gọi bố đi”.

“Bố”, Lam Ngạo Thiên gọi ngay không suy nghĩ.

Điều này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.

Trời ạ.

Lam Ngạo Thiên tốt xấu gì cũng là một đại tông sư tiếng tăm lừng lẫy, ở nước ngoài cũng có tiếng tăm vang dội, bây giờ lại ở trước mặt mọi người công khai gọi Lăng Khôi là bố sao?

“Bố ở đây”, Lăng Khôi nói: “Nể tình con hiểu chuyện như vậy, bố sẽ tha cho con một mạng”.

“Cảm ơn tông sư Lăng”, Lam Ngạo Thiên quỳ xuống, cung kính dập đầu.

“Ông vừa gọi tôi là gì?”, ánh mắt Lăng Khôi lạnh lùng, vẻ mặt u ám, sát khí đằng đằng.

Lam Ngạo Thiên gọi thật to: “Cảm ơn bố”.

“Vậy mới đúng”, Lăng Khôi bật cười.

Lăng Khôi trở lại ghế, anh nhấp một ngụm trà, lấy từ trong túi ra một gói thuốc, châm một điếu rồi rít một hơi, nói: “Tiêu Vô Ngôn, lại đây uống trà nào”.

Cả người Tiêu Vô Ngôn run rẩy, ông ta rụt rè bước đến trước mặt Lăng Khôi.

“Nào, uống trà”, Lăng Khôi rót cho Tiêu Vô Ngôn một tách trà rồi đẩy đến trước mặt ông ta.

Tiêu Vô Ngôn lau sạch vết máu trên khóe miệng, miễn cưỡng nhấp một ngụm trà.

Lăng Khôi đưa tay ra: “Giao ra đây”.

Tiêu Vô Ngôn tỏ ra nghi hoặc: “Giao cái gì?”

Lăng Khôi nói: “Bản thỏa thuận bãi nhiệm tôi”.

Tiêu Vô Ngôn có dám không giao ra không?

Không dám.

Ông ta lập tức cung kính giao ra.

Lăng Khôi lại liếc nhìn Diệp Vân Phong: “Của ông nữa”.

Diệp Vân Phong không dám phản kháng, đành phải giao ra bản thỏa thuận bằng cả hai tay.

Cung Tường không cần nói nhiều, ông ta đưa ngay bản thỏa thuận cho Lăng Khôi.

Cả ba bản thỏa thuận đều bị thu lại.

Lăng Khôi dùng tàn thuốc để châm lửa.

Cả ba bản thỏa thuận đều bị đốt cháy.

Tùy ý ném đi, tàn tro rơi vãi, như gió thu cuốn lá rụng, bay loạn giữa không trung.

“Kính chào Trung Hải Vương, Trung Hải Vương muôn năm!”, lúc này Cung Tường mới hô to.

Bắc Đường Mặc và Cung Lạc Hà cũng hô theo. Một trăm người khác của Tứ Phương Quán cũng hô theo.

Những cao thủ của Bách Gia Quyền, phủ Vân Phong đều đồng thanh hô to.

Họ không thể kìm nén cảm xúc được nữa, mà cứ như vậy thể hiện không ngần ngại.

“Trung Hải Vương muôn năm!”

Bọn họ đều rất tự hào.