Chiến Thần Sở Bắc

Chương 72



Chương 72

“Mọi người còn ngây ra đó làm gì? Mau ném tên khốn này ra ngoài cho tôi!”

Ngay cả bảo vệ ông ta cũng không kịp gọi, trực tiếp sai bảo một nhóm bác sĩ phía sau.

“Vâng vâng…”

Không ít bác sĩ nam lập vội vàng nghe theo, không dám dây dưa.

Ba chân bốn cẳng lập tức ném Lưu Minh ra ngoài.

Lưu Minh đáng thương, vừa ngồi vào vị trí chủ nhiệm, lửa còn chưa kịp đốt đã trở thành chó chết chủ rồi.

Trong lòng hối hận đến cực điểm.

Đúng là “Dưới váy hồng, mệnh khó thoát”!

Ban đầu nếu không phải tham muốn sắc đẹp của Lạc Tuyết, cố ý để kéo dài bệnh tình Lạc Vũ Tâm thì anh ta nào đến nỗi rơi vào tình cảnh này?

Chỉ là đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!

Lưu Minh vừa đi, phòng họp lập tức chìm vào khoảng lặng, bầu không khí kỳ lạ.

Qua một lúc, Phương Chính Quân mới nhìn Lạc Tuyết, gương mặt tươi cười.

“Cô Lạc, đều là do chúng tôi quản lý không nghiêm khắc, khiến cô gặp phiền phức rồi!”

“Cô yên tâm, từ bây giờ trở đi, tiền thuốc men của con gái cô, bệnh viện sẽ lo hết!”

“Không chỉ vậy, mà sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, thiết bị tốt nhất cho cô, xem như là tạ lỗi với cô!”

Phương Chính Quân hèn mọn đến cực điểm.

Ông ta không biết thân phận cụ thể của Sở Bắc, nhưng hết cách rồi, chỉ có thể đánh gián tiếp, nịnh bợ Lạc Tuyết.

“Viện trưởng Phương, chuyện này…”

Lạc Tuyết mở lời, trong lòng hơi kinh ngạc

Hai năm nay cô cũng từng nhìn thấy Phương Chính Quân không ít lần, nhưng dáng vẻ giống như đang nói chuyện với cô lúc này thì là lần đầu tiên.

Sự thay đổi đột ngột như vậy, Lạc Tuyết nhất thời có chút khó tiếp nhận.

“Tiểu Tuyết, còn không cảm ơn viện trưởng Phương đi!”

Sở Bắc đứng dậy, giọng điệu ấm áp.

“Nào có nào có, đều là chuyện tôi nên làm!”

Phương Chính Quân vội cười xòa, liếc mắt ra hiệu với trợ lý sau lưng.

“Mời cô Lạc, trợ lý của tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho cô”.

Lạc Tuyết có chút ngơ ngác, cô nhìn sang Sở Bắc rồi vẫn rời đi với trợ lý.

“Thần… Cậu Sở, có thể nói chuyện riêng một chút được không?”

Thấy mọi chuyện đã giải quyết, lúc này Triệu Hồi Xuân mới tiến lên, đưa tay ra tạo tư thế mời.

“Mời ông!”

Sở Bắc gật đầu, chống gậy, sải bước lớn ra ngoài.

Phương Chính Quân và các bác sĩ chỉ có thể nhìn theo.

Không được hai người này cho phép, bọn họ cũng không dám đi lên.

“Cậu Sở, năm năm trước quả là đáng tiếc khi không thể gặp được cậu! Hôm nay, cũng coi như đã giải quyết xong một gánh nặng canh cánh trong lòng lão đây!”

Trong góc nhỏ bệnh viện, Triệu Hồi Xuân khom người hành lễ, giọng điệu vô cùng xúc động.