Chiến Thần Sở Bắc

Chương 73



Chương 73

“Ông khách sáo rồi! Là tôi đây nên cảm ơn ông mới đúng!”

Sở Bắc cười lắc đầu, đối với ông lão trước mặt, rõ ràng anh cũng rất kính trọng!

“Cậu Sở nói quá rồi!”

Triệu Hồi Xuân cười khổ, sau đó lại chuyển đề tài, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Cậu Sở, mắt của cậu… Nếu có cần gì, lão già này dùng hết mọi cách, nhất định có thể giúp cậu thấy lại được ánh sáng!”

Nhưng đáp lại, Sở Bắc lại khẽ huơ tay, miệng khẽ cười.

“Không sao cả!”

“Nhưng mà, bệnh của Vũ Tâm…”

Nghe thấy Sở Bắc nhắc đến Lạc Vũ Tâm, Triệu Hồi Xuân chợt nhíu mày.

“Bệnh của cô bé này không hề đơn giản, lão đây hành y nhiều năm, đây cũng là lần đầu gặp phải!”

“Quả thực không đơn giản, phải làm phiền ông để ý nhiều hơn, nếu có trường hợp bệnh tương tự thì cứ thông báo cho Sở Bắc tôi!”

Sở Bắc biết rõ trong lòng, bệnh của con gái ắt hẳn là do có người tính kế.

Chỉ là bây giờ vẫn chưa có manh mối nào.

Muốn tìm ra hung thủ, chỉ có thể tính kế lâu dài.

“Cậu yên tâm, lão đây nhất định sẽ chú ý.”

Từ chối lời mời ân tình của Triệu Hồi Xuân, Sở Bắc chống gậy, tự mình đến phòng bệnh xa hoa trên lầu năm.

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên bệnh viện, cô bé Vũ Tâm cũng đã chuyển phòng bệnh.

Lúc này bé đang nằm trong lòng Lạc Tuyết, im lặng nghe mẹ kể chuyện.

Nhìn thấy Sở Bắc, gương mặt nhỏ lập tức tươi cười, hai tay giơ cao.

“Bố, con muốn bố ôm!”

Lạc Tuyết cười khổ lắc đầu, đang muốn nói Sở Bắc không tiện ôm.

Sở Bắc bỏ gậy xuống, thuần thục ôm con gái vào lòng.

Tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi thị lực.

“Được, bố ôm con gái nha!”

Sở Bắc mỉm cười, ôm con gái vào lòng, trái tim tràn đầy cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có.

Thần tướng trấn quốc gì đó, Bắc Dã gì đó… bỏ qua đi!

Bây giờ, anh chỉ muốn bù đắp cho vợ, chỉ muốn ở bên cạnh cùng trưởng thành với con gái!

Chỉ vậy mà thôi!

“Hi hi, bố, Tâm Nhi muốn nghe kể chuyện, bố kể chuyện cho Tâm Nhi được không?

Cô bé lần đầu được bố ôm, vui mừng đến mực mặt đỏ lựng, không muốn buông ra.

Sở Bắc cười khẽ vuốt mũi cô bé: “Được, bố kể chuyện cho con…”

Nhìn cảnh hai bố con ấm áp, mắt Lạc Tuyết cũng ửng đỏ.

Con gái ra đời được bốn năm, cô dồn hết toàn bộ sức lực và ấm áp đều dành cho con gái…

Nhưng có những thứ, chung quy cô cũng không thể cho được.