Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì, nếu có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm. Các anh có thể đi rồi."
Mấy anh vệ sĩ nghe vậy, hơi ngẩn ngơ một chút, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Đường Tuấn, nói: "Anh gánh sao? Anh gánh nổi không? Mấy người trẻ tuổi bây giờ thích ba hoa khoác lác như vậy sao. Nhanh chóng tránh ra, chúng tôi muốn dẫn ông cụ đi, anh muốn chết thì cứ ở đây đi, không ai ngăn cản anh đâu!"
Nói xong rồi cũng không thèm để ý đến Đường Tuấn nữa mà đưa cánh tay to gấp ba lần so với người bình thường ra nắm lấy cánh tay của Lý Quang Minh, muốn cưỡng chế mang ông đi. Anh vệ sĩ cũng không để lời Đường Tuấn nói trong lòng, anh thích khoác lác là chuyện của anh, đừng dụ dỗ chúng tôi, nếu Lý Quang Minh thực sự xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không những mất đi công việc mà còn phải hứng chịu cơn tức giận của Lý Quang Huy nữa.
"Ha ha!" Đường Tuấn thấy không ai nghe thấy lời mình nói, trong con ngươi chớp hiện ra một tia rét lạnh. Cũng nhấc cánh tay lên, từ sau đưa ra trước, nắm chặt cổ tay của vệ sĩ trưởng.
"Anh muốn làm cái gì? Cút xa xa một chút, nếu không biết điều thì đừng trách tôi không khách khí." Vệ sĩ trưởng thấy cổ tay mình bị giữ chặt, khuôn mặt giận dữ, khó chịu nói. Cái tên khoác lác này tay nhỏ chân nhỏ, đùi còn không to bằng cánh tay của anh mà còn dám xen vào việc người khác, làm sao mà không khiến anh ta tức giận chứ.
Mấy vệ sĩ khác lập tức nắm lấy dây thừng trên lưng quần, chỉ cần đội trưởng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ra tay với Đường Tuấn.
"Tôi nói, ông cụ đã có tôi bảo vệ là được rồi." Đường Tuấn lạnh lùng nói.
"Anh là cái thá gì chứ? A!" Vệ sĩ trưởng muốn chế nhạo mấy câu, nhưng bỗng nhiên một nguồn sức lực kinh khủng truyền đến từ trên cổ tay của anh, mà nguyên nhân của nguồn sức lực này chính là xuất phát từ người trẻ tuổi ở trước mắt. Vệ sĩ trưởng tự nhận mình là người có kiến thức sâu rộng nhưng mà anh ta chưa bao giờ gặp được sức lực mạnh khủng khiếp như vậy, anh ta thật sự nghĩ không ra, tại sao một người ốm yếu như vậy, mà có thể có được sức lực mạnh đến như thế.
"Đội, đội trưởng, anh làm sao vậy? Tên nhóc, mày đã làm gì đội trưởng của chúng tao rồi?" Mấy vệ sĩ không rõ lí do tại sao mà đội trưởng lại đau đớn như vậy, dồn dập hỏi.
"Sao? Bây giờ tôi gánh được trách nhiệm này chưa?" Đường Tuấn cười lạnh nói. Trong lúc nói chuyện, anh còn tăng thêm mấy phần sức lực, trán vệ sĩ trưởng đã ứa ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt đau đớn.
"Buông, buông tay tôi ra! Còn nắm nữa tay của tôi sẽ gãy mất!" Vệ sĩ trưởng không chịu nổi, rên la ra tiếng. Eo khom xuống như một con tôm luộc, còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy nữa.
"Hừ!" Đường Tuấn buông tay ra. Anh không muốn so đo với mấy tên vệ sĩ này, như vậy không khác gì tự hạ thấp mình, cho nên anh chỉ cảnh cáo một chút mà thôi. Nếu anh thật sự muốn ra tay thì mấy tên vệ sĩ này đã sớm chết đi rồi!
Vệ sĩ trưởng xoa xoa cổ tay đau đớn, lúc nãy anh thật sự cho rằng Đường Tuấn muốn bẻ gãy tay của mình. Bây giờ nghĩ lại, vệ sĩ trưởng không dám xem thường Đường Tuấn nữa mà là sợ hãi nhìn anh.
"Đừng ra tay!" Khuôn mặt vệ sĩ trưởng sợ hãi, ngăn cản mấy tên vệ sĩ còn lại muốn ra tay ngăn cản Đường Tuấn.
"Đại ca, đây là nhiệm vụ mà ông chủ đã giao, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Nếu chúng ta không dẫn ông cụ về thì chúng ta biết ăn nói làm sao với ông chủ đây." Biết mình không phải là đối thủ của Đường Tuấn, vệ sĩ trưởng chỉ có thể dùng lý lẽ mà thuyết phục Đường Tuấn, đồng thời trên mặt còn lộ ra vẻ mặt đáng thương.