Chiến Thần Thánh Y

Chương 143: Ông Còn Muốn Đánh Nhau Với Tôi Không?"



Trước Tiếp

"Ông cụ, ông muốn thế nào?" Đường Tuấn lười nhìn đến bộ dáng giả vờ giả vịt của vệ sĩ, hỏi Lý Quang Minh.

Lý Quang Minh suy nghĩ một chút, ông không muốn Đường Tuấn vì mình mà ba lần bảy lượt chống đối với Lý Quang Huy, ông còn muốn tác hợp Đường Tuấn với Lý Ngọc Mai nữa. Vậy nên ông nói: "Nếu vậy thì đi, trở về thôi."

"Đại ca, anh nhìn xem?" Bây giờ vệ sĩ đâu dám oai phong như lúc đầu, chỉ dám nói năng nhỏ nhẹ chờ Đường Tuấn trả lời.

"Được thôi, vậy thì về đi." Đường Tuấn gật đầu.

Mấy vệ sĩ thở ra một hơi, đi trước dẫn đường, nhanh chóng đưa Đường Tuấn và Lý Quang Huy đến đại sảnh.

"Cha, cha không sao chứ?" Lý Quang Huy đang nói chuyện với cấp dưới ở trong đại sảnh, nhìn thấy Lý Quang Minh đã về, vội vàng hỏi han.

Ông cũng mới tỉnh lại cách đây không lâu, nhìn thời gian là đã biết có chuyện xảy ra, ông vội vàng sắp xếp ổn định lại tình hình, ra lệnh cho người dẫn người cha già của mình trở về.

"Tao có thể có chuyện gì chứ? Có Đường Tuấn ở bên thì có thể xảy ra chuyện gì được?" Lý Quang Minh ra vẻ đương nhiên mà nói.

Lý Quang Huy nhìn chăm chú Đường Tuấn, nói: "Cảm ơn."

Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, coi như lời đáp lại.

"Nhóc con đúng là không biết xấu hổ, người ta lịch sự khách khí với cậu một chút mà cậu đã cho rằng là công lao của mình rồi.” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên trong đại sảnh.



Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn, đúng là mấy người cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên, người ra tiếng đi đầu là người đã từng chửi bới Y học cổ truyền.

"Đúng vậy đúng vậy. Lần này ít nhiều gì cũng là nhờ lão Bạch, nếu không thì e là chúng ta đã rơi vào tay kẻ xấu rồi. Tên nhóc họ Đường cậu còn không biết xấu hổ mà nhận lời cảm ơn của Lý tổng sao."

"Ha ha! Tôi nhớ lúc trước tên nhóc này có đánh cược với lão Bạch, dù sao thì bây giờ cũng không có việc gì, hay là lão Bạch ra tay dạy dỗ tên nhóc này một chút để cho cậu ta biết trời cao đất rộng là gì đi!" Có người nhìn thấy Bạch Thanh Hỏa ngồi ở bên cạnh, cười khuyên nhủ.

Từ lúc Đường Tuấn vừa mới bước vào thì Bạch Thanh Hỏa đã nhìn thấy anh, nhưng ở trước mặt mọi người ông ta không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Lúc ông vừa mới trở về thì cũng là lúc mọi người tỉnh lại, bọn họ cứ như vậy mà cho rằng ông là người đã đánh bại kẻ đã lẻn vào trong công viên Xanh, ông ta muốn giải thích nhưng lại nhớ đến lời cảnh cáo của Đường Tuấn, không cho ông tiết lộ thân phận thật sự của anh, vì thế nên ông chỉ có thể im lặng không giải thích gì. Cuối cùng lại âm thầm trở thành cao nhân trong mắt mọi người.

Nếu như không biết được thân phận của Đường Tuấn thì lúc này ông sẽ rất vui vẻ mà nhận lời mời của mọi người, nhẹ nhàng sảng khoái mà đánh với Đường Tuấn một trận. Nhưng bây giờ đã biết được người ta là cao thủ cảnh giới Chân Khí, làm sao ông dám nghĩ đến chuyện này nữa chứ, nghe được lời mời của mọi người mà ông chỉ hận không thể quăng một cái tát, tát chết mấy người này, có muốn chết thì cũng đừng lôi ông theo. Người ta chính là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí, mấy người cho rằng người ta là vệ sĩ gác cửa muốn đánh thì đánh sao.

"Ừa." Đường Tuấn chống nạnh hai tay, thần thái nhẹ nhàng mà đi tới. Nhìn Bạch Thanh Hỏa, nói: "Lão Bạch, ông còn muốn đánh nhau với tôi không?"

"Xía! Nhóc con cho rằng mình là ai chứ, chỉ cần Bạch lão lật tay một cái đã đủ đánh bại cậu rồi, chẳng lẽ còn sợ một tên nhóc con như cậu sao." Mấy tên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên ồn ồn ào ào nói.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Bạch Thanh Hỏa đứng dậy từ trên ghế, đi thẳng đến trước mặt mấy tên cấp cao, nâng tay lên.

Bốp bốp bốp!

Năm sáu tên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên đồng thời xuất hiện dấu tay đỏ chóe trên mặt, người đầu tiên khiêu khích Đường Tuấn bị đánh đến rụng cả răng xuống mặt đất, vẻ mặt thảm hại.

"Lão Bạch, ông, ông làm gì vậy?" Mấy người này bị đánh cho lờ mờ, không phải lão Bạch nên đi đánh tên nhóc không biết sống chết kia sao, sao lại đánh bọn họ làm gì chứ?

Bạch Thanh Hỏa lạnh lùng nói: "Đường, anh Đường là người mà mấy người có thể tùy tiện sỉ nhục sao!