Chiến Thần Thánh Y

Chương 252: “Thằng Nhóc, Cậu Là Ai?”



Trước Tiếp

Ngày hôm sau, Đường Nghiêu lái xe đến biệt thự Green Garden. Anh không có chìa khóa trong tay, có lẽ là Trần Bá Phước đã thông báo trước với nhân viên bảo vệ ở ngã tư nên không có người nào ngăn cản anh ta.

Biệt thự Green Garden nằm trên đỉnh núi, lúc này sương sớm còn chưa tan, bao phủ cả đỉnh núi của Công Viên Xanh. Toàn bộ khu biệt thự như được bao bọc bởi mây và sương mù nhìn giống như thiên đường nơi hạ giới. Căn biệt thự rất rộng và được bài trí sang trọng xứng với danh hiệu đệ nhất biệt thự của thành phố.

Đây là đầu tiên Đường Tuấn tới căn biệt thự Green Garden. Anh đứng trên bãi cỏ trước biệt thự, nhìn ngọn núi Thanh Viên được mây mù bao phủ xung quanh và thành phố Vinh xa xăm mịt mờ phía dưới, hai tay chắp sau lưng trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.

“Trên đỉnh núi có phong cảnh như này, vậy còn nơi cao nhất của y đạo, võ đạo phải chăng cũng có một phong cảnh khác?” Đường Tuấn tự hỏi bản thân, tiếc là không tìm ra được đáp án. Có một số điều nếu như chúng ta không tự mình trải qua thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng ra được hương vị tuyệt vời của nó.

Đúng lúc này, trong biệt thự số một của Công Viên Xanh bỗng nhiên có tiếng ồn ào: “Bà Độc, tôi khuyên bà nên ngoan ngoãn theo tôi trở về bộ tộc Mèo, có lẽ thiếu chủ và các vị trưởng lão có thể tha thứ cho tội danh của bà?”

“Tội danh? Tôi thì có tội gì?” Bà Độc tức giận nói.

“Người của bộ tộc Mèo?” Đường Tuấn khẽ cau mày. Bây giờ anh mới nhận ra cửa biệt thự không đóng chỉ là bị khuất, anh bèn đẩy cửa vào, Đường Tuấn nhìn thấy bà Độc và một ông lão vẻ mặt u ám đang ở trong đại sảnh. Ông lão đó mặc một chiếc áo bào màu xám tro, khuôn mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây khô, thân hình gầy guộc tựa da bọc xương, đầu tóc đã hói gần được một nửa, trông không giống người, mà càng giống như một bóng ma.

Tiếng đẩy cửa khiến hai người chú ý.

“Đường Tuấn, cậu đã trở lại.” Bà Độc lên tiếng.



“Cậu là ai? Ai cho cậu vào!” Ông lão quát lên một tiếng với chất giọng khàn khàn nghe vô cùng khó chịu.

Đường Tuấn bước vào nói: “Đây là chỗ ở của tôi, tôi muốn vào đây mà còn phải cần có sự cho phép của ông sao!”

“Chỗ của cậu?” Ông lão âm trầm nói: “Tôi mặc kệ đây là chỗ của ai, tôi đang có chuyện ở đây, mau cút ra ngoài đừng có ở đây cản trở tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Ồ?” Ngược lại, Đường Tuấn rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế sofa và nói: “Tôi lại muốn xem xem ông không khách sáo với tôi như thế nào?”

“Thằng nhóc cũng khá to gan đấy, nhưng mà bất cứ ai dám khiêu khích tôi đều không có kết cục tốt!” Ông lão vừa nói vừa phất tay một cái, mấy con bọ cạp đen bóng nhảy tới trước mặt Đường Tuấn. Đuôi bọ cạp vểnh lên cao, ánh lên tia sáng màu đen, rõ ràng là thứ cực kì độc.

Đường Tuấn cũng không thèm nhìn mà phóng ra mấy cây ngân châm từ trong tay, ngân châm chính xác xuyên qua cơ thể của mấy con bọ cạp. Hơn nữa mấy cây ngân châm vẫn còn dư lực mà xuyên qua cơ thể con bò cạp rồi bay ngược trở lại, đâm vào cơ thể của ông lão.

Sắc mặt của ông lão hơi thay đổi muốn tránh đi, nhưng lúc này mới phát hiện thân thể của mình đã bất động không thể di chuyển được!

“Chi Chi!” Ngân châm xuyên qua thân thể ông lão khiến cho lũ bọ cạp sợ hãi, bất chấp ông lão có phải là chủ nhân của bọn chúng hay không, đuôi của bọn chúng đều hung hăng đâm vào lồng ngực của ông lão! Bọ cạp rõ ràng là thứ cực độc, nước da của ông lão đột nhiên chuyển sang màu xanh lam, may mà những người tu luyện cổ thuật có đặc tính chống độc rất mạnh, nên ngoài nước da xanh biếc ra thì không có nguy hiểm nào khác.

“Thằng nhóc, cậu là ai?” Ông lão hỏi, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác, sau một lần chạm mặt, ông lão lập tức hiểu ra người trước mặt nhất định không phải người bình thường. Bản thân không thể di chuyển, e rằng cũng là do người trước mặt này giở trò.

“Tôi tên Đường Tuấn, biệt thự Green Garden này là của tôi.” Đường Tuấn nhìn ông lão nói: “Tôi lại muốn hỏi xem ông là ai?”