“Tôi tên là Vu Hàn! Tôi là trưởng lão của bộ tộc người Mèo! Tốt nhất là cậu thả tôi ra, nếu không bộ tộc Mèo chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.” Ông lão hung hăng nói.
Đường Tuấn cười thầm, ông lão trước mặt tuy trông gớm ghiếc đáng sợ, nhưng về kỹ năng luyện cổ nuôi trùng của ông ta cũng không thể so sánh được với bà Độc. Đoán chừng cũng chỉ là nội công trung kỳ, đối với anh mà nói cũng không gây ra được bao nhiêu uy hiếp.
“Đường Tuấn, ông ta thực sự là trưởng lão của bộ tộc người Mèo, là người trong tộc phái đến tìm tôi và Tiểu Nam trở về.” Lúc này, bà Độc đột nhiên lên tiếng.
Đường Tuấn nhìn sang bà Độc và nói: “Vậy ý của hai người thế nào?” Bà Độc lắc đầu nói: “Chúng tôi sẽ không quay trở về cho đến khi Tiểu Nam khỏe lại.”
Bà ta nhìn Vu Hàn mà nói: “Trở về đi, nói với các trưởng lão trong tộc, cứ nói rằng tôi và Tiểu Nam là bị bọn họ ép vào con đường này. Nếu như Tiểu Nam không thể sống được thì bọn họ hãy chuẩn bị sẵn sàng để trả giá cho việc này đi, bà Độc tôi nói được làm được!”
“Bà Độc, sao bà dám làm như vậy!” Thiếu chủ và các trưởng lão trong tộc khoan hồng đại lượng, bọn họ cũng không định truy cứu tội lỗi của bà vì đã trốn khỏi bộ tộc người Mèo, bà lại còn dám uy hiếp! Vu Hàn tức giận hét lên.
“Thiếu chủ? Thiếu chủ chó má gì, Tiểu Nam mới là chủ nhân của bộ tộc người Mèo, không phải là một đám lão già các ông không muốn bị một cô gái đè đầu cưỡi cổ nê mới không biết xấu hổ đã bày ra những âm mưu thủ đoạn mờ ám. Bây giờ ông còn dám nói điều này trước mặt tôi sao?” Bà Độc tức giận hét lên.
“Bà!” Vu Hàn nhất thời không nói nên lời, cuộc thanh trừng năm đó của bộ tộc người Mèo quả thực có chút mờ ám. Dù sao thì tất cả mọi người ở bộ tộc người Mèo đều nợ cô gái ấy một cái mạng.
“Đường Tuấn, để ông ta đi, ông ta chỉ là một kẻ bình thường, giữ lại cũng vô ích!” Vẻ mặt Bà Độc vô cùng chán nản nói.
“Được.” Đường Tuấn đáp lại, sau đó anh bước tới chỗ Vu Hàn và rút mấy cây ngân châm ra.
Lúc này, Vu Hàn mới nhận ra rằng tay chân của mình đã bị ngân châm xuyên qua, hơn nữa ông ta hoàn toàn không hề phát hiện ra. Mấy cây ngân châm được rút ra, chân tay của Vu Hàn đã có thể cử động trở lại, ông nhìn Đường Tuấn dường như đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục động thủ hay không.
“Tôi khuyên ông tốt nhất không nên động thủ, Đường Tuấn đã là tông sư cảnh giới Chân Khí, đến tôi ông còn không thể đánh bại được, rơi vào trong tay cậu ấy chỉ có thể bị giày vò chà đạp mà thôi.” Bà Độc lạnh lùng nói.
“Cảnh giới Chân Khí? Làm sao có thể như thế!” Vu Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi lại. Thiếu chủ của bộ tộc người Mèo kia có thể thăng cấp cảnh giới Tông Sư ở tuổi ba mươi đều là nhờ vào sự trợ giúp của gần như toàn bộ chín chi nhánh của bộ tộc người Mèo. Nhưng người đàn ông trước mặt này hình như còn chưa đến ba mươi tuổi đi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Vu Hàn đã mơ hồ tin tưởng, chỉ có cao thủ tông sư mới có thể hoá giải cổ trùng của mình một cách bình tĩnh như vậy. Sau khi thông suốt vấn đề này, đương nhiên là Vu Hàn sẽ không dám nghĩ đến việc động thủ nữa, dựa vào võ công và cổ thuật của ông ta mà đánh nhau với cao thủ tông sư thì không khác nào tự tìm đến cái chết.
“Bà Độc, tôi sẽ trở về và truyền đạt nguyên văn lại lời nói của bà.” Vu Hạt nói: “Tôi không tin lần nào bà cũng sẽ gặp may mắn như vậy, tiếp theo sẽ có những người khác đến tìm bà. Người của bộ tộc Mèo chỉ có thể chết trên đất của bộ tộc Mèo!”
“Đường tông sư, hi vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ lại, trở thành kẻ thù của bộ tộc Mèo tôi không phải là một lựa chọn sáng suốt. Đã có không ít tông sư chết trong tay bộ tộc người Mèo của bọn tôi. Ở tuổi của cậu thì con đường võ đạo vẫn còn rất rộng mở, hà cớ gì phải vì hai người phụ nữ mà tự huỷ đi tiền đồ của mình.”
“Ông uy hiếp tôi?” Đường Tuấn nhíu mày.
Vu Hàn cúi người thể hiện sự tôn trọng và nói: "Không phải uy hiếp, chỉ là giải thích một sự thật thôi, lời đã nói xong rồi giờ tôi sẽ rời đi. Tất nhiên, nếu tông sư thực sự muốn giữ tôi lại thì tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng tôi đã có thể tìm được bà Độc vậy thì những người khác ở bộ tộc người Mèo cũng có thể tìm ra được.”