“Nói!” Sắc mặt Đường Tuấn sa sầm xuống, anh lại dùng tay vỗ lên mặt bàn gỗ Sưa một lần nữa. Vết nứt trên mặt bàn lại lan rộng ra, dường như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Kha Kiện Hưng mới vội vàng nói: “Nghe nói hôm qua Âu Dương Hồng Phượng đã trở về rồi, nhưng tôi thật sự không biết cô ta đang ở đâu. Còn những giám đốc cấp cao khác của công ty và người nhà họ Âu Dương, đều bị nhốt trong một biệt thự của nhà họ Âu Dương ở khu vực ngoại thành.”
“Vậy những người uy hiếp anh cũng ở biệt thự đó sao?” Đường Tuấn hỏi tiếp.
Kha Kiện Hưng gật đầu, nói: “Đúng vậy. Mỗi ngày tôi đều phải đến đó báo cáo tình hình của công ty cho bọn họ biết, tạm thời mấy người bọn họ sống ở đó.”
“Được rồi. Tôi biết rồi. Vậy phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến.” Đường Tuấn đứng dậy. Xem ra Âu Dương Hồng Phượng cũng bị bắt rồi, bằng không sao có thể tắt điện thoại.
Kha Kiện Hưng muốn từ chối, nhưng Đường Tuấn hoàn toàn không cho phép cậu ta phản kháng, anh dùng một tay nhấc cậu ta lên, giống như đang nhấc một đứa trẻ bước ra ngoài. Các vệ sĩ và cô lễ tân đang đứng canh ở cửa công ty thấy thế bèn muốn báo cảnh sát, nhưng những việc Kha Kiện Hưng làm đều là những việc khuất tất, cậu ta còn sợ cảnh sát hơn cả Đường Tuấn, nên vội vàng ngăn cản.
Khu vực ngoại thành thành phố Hạ Long.
Trước mặt đám người Đường Tuấn là một cái hồ lớn, bên bờ hồ được trồng rất nhiều cây Liễu. Gió khẽ thổi qua, mặt hồ nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, phong cảnh tuyệt đẹp. Thấp thoáng giữa bóng cây là một dãy biệt thự lớn sang trọng nằm ở ven hồ. Mỗi căn biệt thự đều chiếm diện tích vô cùng lớn đến năm trăm, sáu trăm mét vuông, mỗi căn đều được sửa sang vô cùng xa hoa, nguy nga tráng lệ.
Giữa mỗi căn biệt thự đều cách nhau rất xa, không sợ làm phiền tới không gian riêng của nhau.
Người có thể sống ở một nơi có phong cảnh hợp lòng người như vậy, và sống trong những căn biệt thự hoành tráng như vậy, chắc chắn phải là những người giàu có quyền quý thực sự ở Hạ Long.
“Khu biệt thự Vinpearl này là do tập đoàn Phượng Hoàng xây dựng, lúc đó chủ tịch Âu Dương đã tự mình để lại vài căn, ông ta nói rằng khi ông ta về hưu dưỡng lão thì có thể đến đây ở.” Kha Kiện Hưng giải thích: “Bình thường nơi này rất ít người, chỉ có vào những ngày nghỉ lễ hay Tết m lịch, mới có nhiều người đến đây thôi.”
“Tết m lịch?” Đường Tuấn thở dài. Tết m lịch năm nay, anh không biết mình sẽ ở đâu nữa, ba mẹ và ông đều vắng mặt, nơi nào mới là nhà của anh đây?
“Đi thôi.” Đường Tuấn đẩy Kha Kiện Hưng.
Kha Kiện Hưng xanh mặt, hỏi: “Chúng ta cứ nghênh ngang bước vào như thế này à?”
Ninh Đình Trung nói: “Đường Tuấn, hay là chúng ta gọi cảnh sát đi. Để cảnh sát xử lý những chuyện này.” Mặc dù anh ta đang lo lắng cho sự an nguy của Âu Dương Hồng Phượng, nhưng cuối cùng vẫn không quên người bạn Đường Tuấn này.
Đường Tuấn nhìn về hướng một căn biệt thự ở phía xa, trên tầng cao nhất của căn biệt thứ đó, có năm sáu người đang đi tuần tra. Khóe miệng anh nhếch lên, anh mỉm cười, nói: “Nếu đối phương dám động vào tập đoàn Phượng Hoàng, vậy bạn họ nhất định đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi. Với sức mạnh của đối phương, tôi muốn dẫn hai người các anh lên vào thì càng không thể thay vì rơi vào thế bị động, tốt hơn hết là đi thẳng vào"
Ninh Đình Trung nhìn Đường Tuấn, nói: "Được thôi. Nếu cậu đã nói vậy, chắc chắn cậu đã nắm chắc vài phần. Tôi tin cậu."
Trái lại cơ thể của Kha Kiện Hưng run lên, anh ta dẫn hai người Đường Tuấn đến đây, chẳng khác nào đã để lộ hành tung của những người kia. Với tính tình hung ác và tàn nhẫn của những người kia, chắc chắn bạn họ sẽ không để cho anh ta sống yên ổn. Nhưng võ công của Đường Tuấn cũng khiến cho anh ta sợ hãi. Với tâm trạng thấp thỏm không yên, Kha Kiện Hưng dẫn hai người Đường Tuấn vào một trong những căn biệt thự kia.