CHƯƠNG 1553
“Chạy sao?”
“Hôm nay, một người cũng không chạy thoát!”
Hai chân của Giang Nghĩa tách ra, tay phải vung con dao bầu, sau đó trực tiếp hất tay ra.
Phụt phụt phụt!
Một chuối âm thanh truyền tới, mấy thủ hạ có ý chạy trốn, ở giữa chừng, chân bị con dao bầu bay tới chém đứt, lũ lượt nằm trên đất, đau đớn kêu rên.
Không tới một phút ngắn ngủi, mấy chục người của Dạ Cầm đều chơi xong.
Nhưng Phi Kê căn bản không ngờ, ông ta sẽ mất mạng ở trong tay Giang Nghĩa.
Bởi vì ông ta dân tới mấy chục tên đàn em, mấy chục người đối phó một người, chắc là không có bất cứ vấn đề gì mới đúng, sao còn bị giết ngược?
Thật ra, nếu ông ta từng thấy thân thủ trên chiến trường của Giang Nghĩa, đánh chết ông ta cũng không dám ra tay với Giang Nghĩa.
Ra tay với chiến thần Tu La, điều đó đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết.
Bụp một tiếng, đôi chân vô tích sự đó của Phi Kê tự động quỳ xuống, tới lúc này còn nói không sợ thì là giả.
Ông ta không phải là không sợ chết.
Cả người của Phi Kê run bần bật, giọng nói cũng lắp bắp, vừa khóc vừa cầu xin: “Đại, đại ca, tôi sai rồi, tôi thật sự không ngờ bản lĩnh của cậu lớn như vậy, tất cả đều là tôi không đúng, tôi xin lôi cậu, tôi dập đầu trước cậu!”
Nói xong, Phi Kê không do dự mà bụp bụp bụp dập đầu ba cái.
Vừa dập đầu còn vừa gọi ‘ông nội tha mạng, không hề có dáng vẻ của lão đại nữa, nhìn trông giống như một tên lưu manh ở tầng thấp nhất.
Lúc này, Giang Nghĩa đã đi tới trước mặt Phi Kê.
Anh cúi đầu nhìn Phi Kê, dùng giọng nói trầm thấp nói: “Ông không phải muốn tay và chân của tôi sao?”
“Không, không dám, tôi không dám nữa.”
“Vậy thì dựa theo quy tắc của các người, chuyện này phải làm sao? Hoặc, ông tự cắt một cánh tay, sau đó bỏ qua?”
“Chuyện này…”
Phi Kê mặt đầy nước mắt, ông muốn mạng của người khác thì đừng trách người khác tàn độc với ông.
Nếu không phải Phi Kê muốn tay và chân của Giang Nghĩa, Giang Nghĩa lúc này cũng sẽ không muốn một cánh tay của Phi Kê.
Nhìn đám đàn em nằm ở trong đại sảnh, người nào người nấy không phải đứt tay thì đứt chân, sau đó Phi Kê không thể gọi Dạ Cầm nữa, nên gọi là ‘Đoạn Cầm mới đúng.
Phi Kê khóc rất thảm.
“Đại ca, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cậu tha cho tôi có được không? Chuyện này lẽ nào không có cơ hội cứu vấn hay sao?”
Giang Nghĩa nheo mắt, nói: “Vừa rồi tôi cho ông cơ hội cứu vấn, có qua có lại, tôi cũng cho ông một cơ hội.”
“Cảm ơn!” Phi Kê thầm cảm thấy may mắn, chỉ cần không chém đứt cánh tay của ông ta, như nào cũng được.