Chiến Thần Tu La

Chương 1789



Chương 1789

Socrates cười khinh bỉ nói: “Đúng là một tên ngốc không có đầu óc, cậu cho rằng cậu có thể chạm vào tôi sao? Nếu hôm nay cậu có thể đụng tới một cọng lông của tôi, coi như là tôi thua cuộc.”

Mấy nhân viên bảo vệ khác ngay lập tức bao vây ông ta lại.

Họ vung gậy đánh vào người Mạc Nguyên, không cho Mạc Nguyên có cơ hội đến gần Socrates.

Đúng lúc này, một cây kim màu bạc phóng ra, vù vù, đâm thắng vào chân của một người đàn ông cao lớn.

Trong phút chốc, hai chân của người đàn ông cao lớn bị phế, cả người ngã xuống.

Vút vút vút. Những cây kim bạc lần lượt bay ra, liên tục châm vào đùi và cánh tay của nhân viên bảo vệ. Tay chân bọn chúng cứ thế bị phế hết, từng người một ngã ra đất, kêu lên thảm thiết.

Trong vòng chưa đầy mười giây, gần mười nhân viên bảo vệ mạnh mẽ cường tráng đã bị hạ gục.

Mọi người nhìn về hướng kim bạc phóng ra, liền thấy Giang Nghĩa đang cầm trong tay một cái hộp, bên trong cái hộp là những cây kim sắc nhọn màu bạc, vừa rồi chính Giang Nghĩa đã dùng những cây kim bạc này để hạ mấy tên bảo vệ to khoẻ kia.

Một lần nữa, các bác sĩ nổi tiếng phải thán phục Giang Nghĩa.

Nhìn mà xem, người ta y thuật cao minh, y đức cao thượng cũng thôi đi, mà người ta còn có công phu giỏi. Điều quan trọng nhất là còn trẻ như thế mà người ta đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn.

Dù xét theo mặt nào thì anh cũng là một siêu thiên tài hạng nhất.

Người như anh hệt như một cái bug vậy, sự tồn tại của anh không công bằng đối với những người bình thường.

“Đó là may mắn, vừa là bất hạnh của chúng tôi khi được ở cùng thời đại với Bác sĩ Giang.

“May mắn là chúng tôi đã chứng kiến cái gì được gọi là “Con cưng của trời”.”

“Bất hạnh là cho dù chúng tôi có làm gì, cũng không thể vượt qua anh ấy, chúng ta sẽ mãi chỉ là những vật làm nền.

Một số người vốn dĩ từ khi sinh ra đã là ngôi sao sáng nhất.

Giang Nghĩa chính là loại người này.

“Sư phụ, cảm ơn!”

Có sự giúp đỡ của Giang Nghĩa, Mạc Nguyên dễ dàng vượt qua phòng tuyến nhân viên bảo vệ, nắm lấy cổ áo Socrates, giơ cao nắm đấm.

Lần này, Socrates đã hoàn toàn xong đời…

Mạc Nguyên lạnh lùng nói: “Vừa rồi ông nói cái gì? Hôm nay chỉ cần tôi chạm vào một sợi lông của ông là xem như ông thua? Ha ha, tôi không chỉ động lông của ông mà tôi còn nhổ trụi hết lông trên người ông đấy!”

Mạc Nguyên đấm thẳng vào Socrates, đánh đến nỗi ông ta hoa cả mắt.

Sau đó, anh ta cưỡi thẳng lên người Socrates, vươn tay bứt tóc của Socrates, dùng tay bứt, dùng kéo cắt, dùng dao phâu thuật xén, làm cho quả đầu vàng của Socrates “sạch sẽ bóng loáng”.

Socrates cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng ông ta không phải đối thủ của Mạc Nguyên.

“Cậu trai, tôi biết lỗi rồi, xin hãy tha cho tôi.

“Tôi thua, tôi thật sự nhận thua, không cần thi ba ván nữa, tôi thừa nhận cậu thăng mà vẫn không được sao?”