Chương 1790
“Buông tôi ra, đừng cắt tóc tôi, tôi sẽ trả lại biển hiệu cho cậu!”
Cho dù Socrates có van xin khóc lóc bao nhiêu đi chăng nữa cũng vô ích.
Mạc Nguyên đã cạo sạch tóc, râu và lông mày của ông ta, ném chúng lên trời.
“Đồ quỷ Tây Dương!”
“Theo thỏa thuận, từ nay về sau cấm các ngươi bước chân vào nước V của chúng ta.
“Nếu không, tôi gặp lần nào đánh lần nấy.
Lần sau, tôi không chỉ cạo hết tóc trên đầu của ông, mà còn cạo sạch lông trên người ông!
Dứt lời, anh ta cho Socrates một cú đá thật mạnh vào mông.
Socrates vừa đau đớn vừa xấu hổ, cuộn mình trong góc, hai tay ôm đầu. Không dám hó hé gì, khóc bù lu bù loa.
“Các anh em, xông lên với tôi, lấy lại những thứ của chúng ta!”
“Đi, đi theo Mạc thiếu gia, xông lên!”
Các bác sĩ vui mừng khôn xiết, đi theo Mạc Nguyên lên lầu, lấy lại những gì Socrates đã cướp đi của họ.
Trận hôm nay đúng là đã hết cả người!
Ở dưới lầu, Bạch Dương bất lực lắc đầu, nói với Giang Nghĩa: “Thống soái, tính tình của đồ đệ ngài quá hung hấn, quá trẻ trâu, e là sau này khó quản?”
Giang Nghĩa mỉm cười đáp lại: “Thanh niên thì phải cho ra thanh niên, nếu cậu mới hơn hai mươi tuổi trẻ trung mà đã có dáng vẻ như ông cụ non, vậy còn là thanh niên gì nữa?”
Anh nhìn đám đông ồn ào trên lầu, hài lòng nói: “Tôi thích tên đồ đệ này.”
Giang Nghĩa đợi trong xe 20 phút thì Mạc Nguyên và những người khác mới bước ra ngoài mang theo tấm biển hiệu to tướng.
“Sư phụ, xin lỗi để sư phụ phải đợi.” Mạc Nguyên cười nói.
Dù sao thì tuổi trẻ tràn đầy sức sống. Sau khi bị Mạc Nguyên dày vò như thế, cả đời này Socrates sẽ không bao giờ muốn đặt chân đến thủ đô một lần nào nữa.
“Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
“Cảm ơn sư phụ”
Chiếc Ferrari màu đỏ sâm phi hết cỡ, thoải mái tự tại như tâm trạng Mạc Nguyên vậy.
Bệnh tình của cha anh ta đã được chữa khỏi, biển hiệu của gia tộc cũng cướp về được, mặt mũi trong giới y dược cũng đã vớt lại được, chỉ trong một ngày anh ta trải qua ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.
Hai tiếng trước Mạc Nguyên vấn còn đau khổ tột độ, hai tiếng sau chỉ muốn gắn cho mình một đôi cánh để bay lên trời!
Mà tất cả những điều này đều do Giang Nghĩa cho anh ta.
Ở nhà thuốc Văn Tinh.
Socrates bị đánh nặng đến nỗi mặt mũi bầm dập, nói chuyện không lưu loát nổi.
Sau khi tất cả những kẻ đến gây chuyện đã đi hết, cánh cửa tầng hai từ từ mở ra, một bóng người xinh đẹp bước ra, chính là Laura.
Sắc mặt cô ta trầm xuống hẳn.