Chiến Thần Tu La

Chương 1791



Chương 1791

Cô ta đã nhìn thấy tất cả những gì xảy ra ban nãy.

Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có cơ hội dạy cho Giang Nghĩa một bài học, nhưng ai biết răng tên Socrates vô dụng này lại phá hỏng mọi thứ.

“Cô Laura, cô Laura!” Socrates trườn về phía Laura với khuôn mặt sưng tấy, khóc lóc kêu lên: “Cô Laura, tôi đã bị người ta đánh rất nặng.

Laura tức giận đến mức muốn nhồi máu cơ tim, chẳng buồn nhìn ông ta.

Socrates tiếp tục nói: “Tôi không được khỏe, cô Laura, cô có thể gọi bác sĩ cho tôi không? Ngoài ra, mặc dù tôi chưa xử lý Giang Nghĩa, nhưng nể mặt tôi không có công lao cũng có khổ lao, cô có thể đồng ý hẹn hò với tôi không? Cô Laura, tôi thật sự thật lòng với cô, tôi yêu cô rất nhiều, xin cô hãy hẹn hò với tôi.”

Laura ngán ngẩm.

Tên đàn ông này hết thuốc chữa rồi.

Điều Laura muốn là giết Giang Nghĩa, nhưng sau chuyện này, Giang Nghĩa trở nên nổi tiếng hơn và có tiếng tăm hơn.

Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mọi chuyện hoàn toàn không theo ý muốn.

Laura ngay cả suy nghĩ muốn giết Socrates còn có nữa là, ở đấy mà hẹn hò?

Cô ả nhìn Socrates nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Không phải ông thua người ta rồi sao? Từ nay về sau không được phép bước chân vào thủ đô! Mau cút đi, nếu không, cho dù Giang Nghĩa không tìm ông tính sổ thì tôi cũng không tha cho ông đâu!”

Trái tim của Socrates tan vỡ.

“Cô Laura, sao cô có thể nói vậy?”

“Tôi làm tất cả những điều này là vì cô, sao cô có thể thấy chết không cứu được?”

“Đây là cách cô đối xử với người cô yêu sâu đậm à?”

Người yêu sâu đậm?

Laura nghe mà buồn nôn.

Cô ta vốn đã cực kỳ ghét đàn ông, lúc này trong lòng tràn đầy thù hận với Socrates, cô ta giâm lên tay Socrates, gót giày như muốn đâm sâu vào da thịt, khiến Socrates gào khóc kêu cha gọi mẹ.

“Đau quá, đau quá, buông ra!”

Laura cảnh cáo lần cuối: “Cho ông nửa ngày, nếu sau 12 tiếng nữa ông còn ở thủ đô, tôi sẽ lấy đầu ông làm bồn cầu!”

Nói xong cô ta bỏ đi ngay.

Socrates khóc không ra nước mắt.

Từ trước đến nay, tất cả những gì ông ta làm đều vì Laura, nhưng cuối cùng, chỉ đổi lại sự thân bại danh liệt, cả đời này không thể đặt chân đến thủ đô.

Những giọt nước mắt tủi thân ngay lập tức tuôn ra, ông ta khóc như một đứa trẻ.

Sau khi Laura rời Nhà thuốc Văn Tinh, cô ta lái xe thẳng về Khoa học kỹ thuật Trọng Môn, nhốt mình trong văn phòng uống rượu.

Kế hoạch ba lần bảy lượt thất bại, lẽ nào thật sự không có cách nào để đối phó với Giang Nghĩa ư?

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng khó chịu lại càng uống nhiều, càng uống nhiều lại càng tức giận.

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.

Chủ tịch hội đồng quản trị Lão gia Rết, chống gậy run rẩy bước vào.

“Ba nuôi!” Laura để ly rượu xuống, bước nhanh tiến lên đỡ Lão gia Rết vào phòng ngôi xuống: “Ba nuôi, ngài còn chưa khỏi bệnh, sao lại xuất viện rồi?”

“Nếu ba không xuất viện nữa, con sẽ bị tên Giang Nghĩa kia ức hiếp đến chết.”

Laura cúi đầu: “Ba nuôi, ba biết hết chuyện hôm nay rồi à?”

Lão gia Rết mỉm cười: “Chuyện lớn như vậy sao mà giấu được ta? Thực ra, từ khi con tiếp cận Socrates, ta đã biết là không đáng tin cậy, người nước ngoàioài làm việc thích đao to búa lớn, không biết chừa đường lui.

Muốn đối phó với Giang Nghĩa phải dựa vào chính chúng ta.