Chiến Thần Tu La

Chương 1832



“Không không không, chỉ cần cậu chứng minh thực lực thì có thể lên tầng, không phải cứ phải đánh bại tôi.”

Khi nói chuyện, anh ta chủ động nhường đường cho Giang Nghĩa.

Đùa gì chứ, với thân thủ này của Giang Nghĩa, mười quan khảo hạch cũng không phải đối thủ, còn cần phải đánh sao?

Giang Nghĩa không thèm nhìn anh ta, đi thẳng lên tầng.

Nhìn bóng lưng đi lên tầng của Giang Nghĩa, quan khảo hạch lau mồ hôi trên trán, tự nói chính mình: “Phắc, đây là quái vật gì thế.”

Cộp cộp cộp, cộp cộp cộp...

Advertisement

Giang Nghĩa thuận lợi đi lên tầng hai.

Chuyện xảy ra ở tầng một đã tái diễn ở tầng hai, Giang Nghĩa không tốn chút sức lực đánh bại tất cả mọi người, quan khảo hạch thậm chí ngay cả quần áo của Giang Nghĩa cũng chưa chạm vào thì bị đánh ngất đi.

Sau đó, tầng ba.

Tầng bốn, tầng năm, tầng sáu...

Advertisement



Càng đi lên, sức chiến đấu của người chiến đấu càng mạnh, nhưng đó cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi, ở trước mặt Giang Nghĩa, những người này căn bản không chịu nổi một kích.

Ngắn ngủi 10 phút thì Giang Nghĩa đã đánh từ tầng một tới tầng mười.

“Yo, có người mới tới." Các cao thủ ở tầng mười nhìn thấy người mới tới thì khá vui, dù sao đã rất lâu không có người mới có thể lên tới tầng mười.

Có người đi tới nói: “Nhóc con, chúc mừng cậu vào tầng mười, cậu là người của môn phái sao? Cọ xát với tôi đi?”

Giang Nghĩa lạnh mặt nói: “Xin lỗi, tôi vội, còn phải đi vào căn phòng của thần, không có rảnh cọ xát với các người.”

Các cao thủ của tầng mười đều thay đổi sắc mặt.

Lại là một tên tự mãn coi mạng mình bất phàm.

“Này, cậu thanh niên, chú ý giọng điệu nói chuyện của cậu.

“Căn phòng của thần không phải ai cũng có thể đi vào, cậu buộc phải đánh thắng tất cả chúng tôi mới được.

“Cậu có thể từ tầng một đánh thẳng tới đây đã rất mệt rồi nhỉ? Tối nay cố gắng nghỉ ngơi, đợi dưỡng đủ tinh thần, ngày mai các anh đây chơi với cậu.

Giang Nghĩa tối sầm mặt nói: “Tôi không muốn lặp lại lần hai, tôi rất vội, không có thời gian lôi thôi với các anh.”

Những cao thủ đó đều không vui.

Người trẻ tuổi bây giờ đều ngông cuồng như vậy sao?

“Ha, nể mặt rồi mà không chịu, tưởng có thể lên tầng mười thì ghê gớm lắm à? Nói cho cậu biết, mỗi người ở đây đều là cao thủ tuyệt đỉnh, để tôi cho cậu biết mặt”

Người đó vừa muốn ra tay, Giang Nghĩa nói: “Đợi đã"

“Sao hả, sơ rồi à?”

“Không phải.” Giang Nghĩa nói với giọng điệu bình tĩnh: “Bởi vì tôi vội, không kịp đánh từng người một với các anh. Như vậy đi, dứt khoát tất cả các anh cùng lên, như vậy có thể tiết kiệm thời gian của tôi.

Mọi người đều sững người.

Ngông cuồng cũng phải có mức độ có được không hả?



Ở đây đều là cao thủ hàng real, cùng nhau lên? Không sợ bị đánh ra chuồng gà à?



Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Sao hả, các anh sợ rồi sao?"



Sự nhẫn nại của con người đều có hạn.



Bị Giang Nghĩa coi thường như vậy, khiêu khích như vậy, các cao thủ của tầng mười đều không đè nổi lửa giận, mọi người lao tới.



“Nếu cậu đã muốn chết, vậy thì đừng oán chúng tôi!”



“Hôm nay cho cậu biết cái gì gọi là sự hiểm ác của xã hội, sau này làm người thì khiêm tốn một tí!”



Quyền cước như vũ bão đánh về phía Giang Nghĩa.



Tốc độ vô cùng nhanh, lực lượng mạnh mẽ khó định lại.



Hơn mười cao thủ ở đây cùng nhau ra tay, cho dù là cao thủ có tỉnh tiêm hơn cũng khó tránh sẽ khó thể chống đỡ.



Nhưng chiến thần Tu La sẽ không



Lúc này, huyết dịch điên cuồng trong cơ thể Giang Nghĩa cuối cùng cũng được giải phóng, hai mắt anh đỏ ngầu, phát huy lực lượng của mình tới đỉnh phong.



“Tiếp tục!”



“Dùng hết bản lĩnh của các anh đi.”



“Rất lâu không có sảng khoái như vậy rồi, để chúng ta đánh một trận đã đời!”