Chiến Thần Tu La

Chương 1839



Cận Lâm thêm mắm thêm muối kể lại hết sự việc, tất cả nước bẩn đều hắt lên người Giang Nghĩa.

Cận Đông Thành nghe xong thì tức giận không thôi.

Ông ta hoàn toàn không nghi ngờ con trai của mình là một tên cặn bã, một lòng cho rằng con trai bị người ta bắt nạt.

Hơn nữa, cho dù con trai không bị Giang Nghĩa ức hiếp, chỉ chuyện năm đó Giang Nghĩa cướp đi phong hiệu chiến thần Tu La từ trong tay Cận Đông Thành, cũng đủ khiến ông ta hận Giang Nghĩa rồi.

Nhớ năm đó Cận Đông Thành hăng hái cỡ nào, tung hoành sa trường, không gì không thể.

Lúc đó, ông ta và Giang Nghĩa cùng lúc được đề cử trao tặng phong hiệu chiến thần.

Advertisement

Kết quả Ôn Nhược Hà là sư huynh đồng môn lại chủ động đứng ra nói, Giang Nghĩa là vãn bối, nếu như cùng được trao phong hiệu chiến thần với Cận Đông Thành, vậy Giang Nghĩa và Cận Đông Thành chẳng phải là địa vị ngang nhau hay sao?

Cũng tức là địa vị của Giang Nghĩa và Ôn Nhược Hà ngang nhau.

Loại chuyện trái với lẽ thường như này sao có thể chứ?!

Vậy nên Ôn Nhược Hà ra sức yêu cầu chỉ có thể có một chiến thần, còn mở miệng đồng ý nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Cận Đông Thành làm chiến thần.

Advertisement



Nào ngờ...

Cận Đông Thành vẫn quá ngây thơ.

Khi thật sự được trao phong hiệu, Ôn Nhược Hà cho một cú twist, nói cái gì mà một người là sư đệ một người là đồ đệ, hai người đều không tiện giúp đỡ.

Đến cuối cùng thì chỉ có thể dùng võ lực để quyết định.

Không cần nghi ngờ gì nữa, Giang Nghĩa toàn thắng, cướp đi phong hiệu chiến thần Tu La trong tay Cận Đông Thành, trở thành người trên người.

Mà Cận Đông Thành chỉ có thể ấm ức làm một thống soái của Hộ Thành Doanh.

Một người trên trời một người dưới đất.

Nhiều năm sau Cận Đông Thành mới biết, năm đó ông ta hoàn toàn mắc bẫy của Ôn Nhược Hà.

Nếu lúc đó có hai chiến thần, vậy quyền lực nhất định sẽ chia làm hai, khống chế lẫn nhau.

Ôn Nhược Hà vì để đẩy Giang Nghĩa lên cao nhất, vì không để bất cứ ai kìm chế Giang Nghĩa thì đã lừa Cận Đông Thành.

Cuối cùng cũng là Ôn Nhược Hà tiến cử dùng võ lực để quyết định.

Bởi vì Ôn Nhược Hà biết rõ, ở trên đời này, người có thể chiến thắng Giang Nghĩa với phương pháp vật lý căn bản không tồn tại, như vậy thì có thể bảo đảm Giang Nghĩa trở thành người trên người.

Giang Nghĩa một khi lên cao, vậy sư phụ như Ôn Nhược Hà cũng một bước lên mây.

Đồ đệ leo lên vị trí cao thì tốt hơn để sư đệ leo lên vị trí cao.

Từ đó, Cận Đông Thành hận Ôn Nhược Hà và Giang Nghĩa thấu xương, lúc nào cũng đối đầu với Ôn Nhược Hà, những năm nay không ít lần chơi xỏ Ôn Nhược Hà.

Nhưng vì thân phận chiến thần Tu La của Giang Nghĩa tồn tại, Cận Đông Thành trên thực tế không thể gây ra tổn thương quá nhiều đối với Ôn Nhược Hà.

Bây giờ thì khác.

Giang Nghĩa chủ động từ bỏ chức vị, Ôn Nhược Hà cũng vì vậy mà mất đi đại quyền.

Cơ hội của Cận Đông Thành đã tới.



Trước kia ông ta thua Giang Nghĩa, bây giờ ông ta không tới mức ngay cả Lôi Hạo cũng không thắng được nhỉ?



Mọi ký ức chạy một lượt trong đầu Cận Đông Thành.



Ông ta hoàn hồn lại, hỏi: “Bây giờ đi đâu rồi?"



Cận Lâm sờ đầu: “Không nhớ lắm, dù sao trong lúc con mơ hồ thì nghe thấy anh ta hình như đang nói chuyện với ai đó, nói cái gì muốn đi bảo danh tham gia cuộc thi đấu lựa chọn tư cách.



“Cái gì?”



Cận Đông Thành bị dọa giật mình.



Giang Nghĩa muốn báo danh?



Anh chủ động từ bỏ chức vị, sao vậy, bây giờ lại muốn lấy lại? Đùa cái quái gì thế?



“Con chắc chắn không nghe nhầm chứ?”



“Không ạ, bọn họ đã đi tới nơi bảo danh rồi.”



Cận Đông Thành lập tức đứng dậy.



Nói thật, cuộc thi đấu lựa chọn tư cách lần này, ông ta rất tự tin, trừ Lôi Hạo còn có chút thực lực, những người khác đều không để vào mắt.



Cho dù là Lôi Hạo, Cận Đông Thành cũng chắc chắn 100% thắng được.



Vậy nên Cận Đông Thành buộc phải có được.