Nhưng nếu Giang Nghĩa tham gia, tình hình có thể sẽ khác.
Thực lực của Giang Nghĩa mạnh cỡ nào, Cận Đông Thành rất rõ, nếu Giang Nghĩa báo danh thành công, vậy...
“Không được, mình nhất định phải ngăn cản cậu ta.”
Cận Đông Thành đứng dậy, bảo mấy thủ hạ ở lại chăm sóc Cận Lâm, sau đó vội vàng dẫn nhóm người chạy tới trung tâm báo danh.
Nhất định phải ngăn cản Giang Nghĩa trước khi anh báo danh!
Mặt trời chiếu cao.
Một chiếc Ferrari dừng ở cửa trung tâm báo danh.
Giang Nghĩa và Hổ Pháo trước sau xuống xe.
“Thái sư phụ, chúng ta đi báo danh trước.” Giang Nghĩa cung kính nói.
Ông Chung gật đầu, ngồi nghỉ ngơi ở trên xe.
Giang Nghĩa và Hổ Pháo đi tới trung tâm báo danh, Nhân viên làm việc đi tới hỏi: “Hai vị, nơi này không thể tùy tiện đi vào.
Hổ Pháo lập tức nói: “Chúng tôi tới tham gia báo danh.
"Ổ?"
Nhân viên làm việc liếc nhìn bọn họ, tò mò hỏi: “Hai vị là người của quân doanh nào? Bây giờ có chức vị gì?”
Hổ Pháo nói: “Chúng tôi đều là người dân bình thường, không có chức quan gì cả.”
Nhân viên làm việc vui rồi.
“Xin lỗi, không có chức quan thì không có tư cách bảo danh, hai vị mời về cho?
Khi nhân viên làm việc muốn đuổi Giang Nghĩa và Hổ Pháo, Giang Nghĩa bỗng đưa tay lấy ra một tấm lệnh bài: “Có cái này có thể báo danh không?”
Hum?
Nhân viên làm việc nhìn kỹ, cả người đều bị dọa.
Đó là lệnh bài của chiến thần Tu La!
Có lệnh bài này, vậy người trước mắt là...
Sắc mặt của Nhân viên làm việc hơi thay đổi, hỏi: “Lẽ nào ngài là chiến thần Tu La Giang Nghĩa?”
“Là tôi.”
“Thứ cho tôi có mắt không tròng, không nhận ra ngài. Chỉ là ngài tự mình bỏ chức vị, bây giờ lại muốn lấy lại sao? Như vậy thích hợp không?”
Hổ Pháo lạnh mặt nói: “Có gì không thích hợp chứ? Sao hả, thống soái của chúng tôi muốn làm như nào còn cần thông qua sự đồng ý của anh à?”
“Không không không, tôi không có ý này.
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa. Hổ Pháo nói: “Chúng tôi có thể báo danh chưa?”
“Được, đương nhiên được.
Nhân viên làm việc đột nhiên lại ngây ra, nói: “Vẫn là không được, chuyện báo danh lần này rất quan trọng, trừ tư cách bảo danh của hai vị ra, còn cần có người bảo đảm.
Hổ Pháo gãi đầu: “Người bảo đảm gì?"
“Là nếu như hai vị xảy ra vấn đề nên tìm ai phụ trách?” Nhân viên làm việc đưa ví dụ: “Giống như người bảo đảm của Lôi Hạo là huấn luyện viên Ôn Nhược Hà, không có người bảo đảm thì không thể báo danh.
“Như vậy à.” Hổ Pháo hỏi: “Vậy người như nào mới có thể làm người bảo đảm?”
“Ít nhất cũng phải là người có chức quan, hơn nữa có địa vị nhất định, được mọi người công nhận.
Hổ Pháo nói: “Yêu cầu này có hơi khó...
Đang nói thì có mấy chiếc xe Jeep chạy tới, dừng ở cách đó không xa, cửa xe lũ lượt mở ra, Cận Đông Thành dẫn người đi tới.
Ông ta vừa đi vừa lớn tiếng nói: “Giang Nghĩa, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Giang Nghĩa xoay người nhìn.
Ha ha, người quen cũ.
Cận Đông Thành lớn tiếng nói: “Giang Nghĩa cậu có thể quay về, có tôi ở đây, không thể có bất cứ ai dám làm người bảo đảm cho cậu.
Giang Nghĩa mỉm cười: “Ông có bản lĩnh lớn vậy à?”
Cận Đông Thành đi tới trước mặt: “Hôm nay tôi nói luôn tại đây, ai dám làm người bảo đảm cho Giang Nghĩa thì chính là đối đầu với Cận Đông Thành tôi. Hôm nay bảo đảm thì ngày mai tôi giết kẻ đó!”
Đã nói tới mức này rồi, vậy muốn tìm một người bảo đảm thì sẽ có độ khó lớn hơn.
Vào lúc này, chỉ nghe thấy từ đằng xe truyền tới một giọng nói hơi yếu:
“Vậy không biết lão phu làm người bảo đảm, có phải cũng sẽ bị cậu giết chết không?”