Chiến Thần Tu La

Chương 1843



Giang Nghĩa giải thích nói: “Năm đó sư phụ Ôn Nhược Hà của tôi lừa ông, tuy chuyện này là giấu tôi làm, nhưng suy cho cùng tôi vẫn là vì vậy mà có được chỗ tốt, tôi có áy náy với ông. Áy nảy thì phải trả. Vậy nên, cuộc chiến này tôi nhường ông một trăm chiêu, vừa rồi ông đã sử dụng 97 chiêu, còn ba chiêu cuối cùng. Ông hãy nắm chắc cơ hội.”

Cái gì?

Cận Đông Thành suýt nữa tức ói máu.

Hóa ra đánh lâu như vậy, luôn là Giang Nghĩa đang nhường ông ta?

Một trăm chiêu không đánh trả?

Nghĩ kỹ lại hình như thật sự là vậy, Giang Nghĩa ngoài tránh né và chặn ra thì thật sự không có bất cứ lần phản kích nào.

Advertisement

Hổ Pháo đã cười.

Quả nhiên, đây mới là chiến thần Tu La anh ta biết.

Bất luận gặp phải cái gì, Giang Nghĩa đều sẽ không thua, chính là loại tinh thần mãi mãi không từ bỏ này đã chống đỡ cho Hổ Pháo đi tới ngày hôm nay.

“Thống soái, anh quả nhiên là mạnh nhất!”

Hổ Pháo vui mừng tới mức muốn nhảy lên.

Advertisement



Cận Đông Thành siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Giang Nghĩa, sự việc tới nước này cậu còn ra vẻ? Cái gì mà nhường tôi một trăm chiêu, cậu rõ ràng là bị thương, bị công kích như vũ bão của tôi áp chế không thể đánh trả! Cậu cho rằng ra vẻ thì có thể dọa tôi ư? Không có cửa đâu!”

Ông ta lao như tên bắn tới trước mặt Giang Nghĩa.

“Ba chiêu? Tôi giết cậu trong một chiêu!”

Thủ đạo của Cận Đông Thành chém mạnh xuống, một chiêu vốn cho rằng thắng chắc lại bị Giang Nghĩa tránh được bằng một cái củi đơn giản, một ‘đao này không chém trúng Giang Nghĩa, ngược lại chém vào cái cây ở đằng sau, đau tới Cận Đông Thành nhe răng trợn mắt.

“Còn hai chiêu.” Giang Nghĩa nhắc nhở.

“Đừng nói nhảm!”

Cận Đông Thành đá tới, nhưng Giang Nghĩa chỉ hơi nghiêng người, dễ dàng tránh được.

Một chiêu cuối cùng.

Cận Đông Thành giống như Thái Sơn áp đỉnh từ trên mà xuống, đè về phía Giang Nghĩa, đối mặt với một chiêu khí thế hừng hực này, Giang Nghĩa rất nhanh nhẹn mà lật người ra sau, thuận thế tránh ra.

“Một trăm chiêu kết thúc.

“Cái tôi nợ ông, đã trả hết.”

“Cận Đông Thành, từ bây giờ hai chúng ta không nợ nần gì nhau. Chú ý, tôi sẽ không nương tay nữa.

Giọng nói của Giang Nghĩa lạnh tới thấu xương.

Toàn thân trên dưới Cận Đông Thành lạnh toát, loại cảm giác này giống hệt năm đó ông ta thua Giang Nghĩa, lẽ nào lịch sử lại tái diễn vào ngày hôm nay sao?

“Không, chuyện này tuyệt đối không thể!”

Cận Đông Thành lao tới.

Thấy Cận Đông Thành khí thế hừng hực, lần này Giang Nghĩa không chọn tránh né nữa, cũng không chọn chặn lại, mà lùi nửa bước, sau đó bỗng lao lên, tung ra nắm đấm.

Quyền va chạm quyền.

Cứng đối cứng.



Oan gia ngõ hẹp.



Lực lượng của Giang Nghĩa có ưu thế mang tính áp chế, một cú đấm đã đánh gãy xương của cả cánh tay Cận Đông Thành.



Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc.



Thắng bại đã rõ.



Giang Nghĩa nhường Cận Đông Thành 100 chiêu, khi anh thật sự nghiêm túc trở lại và đáp trả lại thì một chiêu đã giải quyết xong Cận Đông Thành.



Chênh lệch giữa hai người, một cái là trời một cái là đất.



Cận Đông Thành tuyệt vọng quỳ ngã trên đất, một tay chống trên mặt đất, từng giọt mồ hôi hột trên trán rơi xuống.



“Tại sao?”



“Tại sao lại như vậy?"



“Cậu không phải vừa tham gia xong một trận ác chiến, cả người đầy thương tích, không phát huy được một nửa thực lực hay sao?”



“Lẽ nào tình báo của tôi có sai sót?”



Đối diện với sự nghi ngờ của Cận Đông Thành, Giang Nghĩa hít thở sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Tình báo của ông không sai, tối qua tôi quả thật đã đánh một trận kịch liệt, thực lực của bây giờ cũng quả thật không bằng một nửa thực lực mọi khi.”



“Nhưng...”



Giang Nghĩa nhìn Cận Đông Thành: “Ông đã tính sai một điểm. Cho dù tôi chỉ có một nửa thực lực, đối phó ông cũng dư sức. Bởi vì cấp bậc của ông căn bản không bằng ba mươi phần trăm trình độ của tôi.”