Chiến Thần Tu La

Chương 1844



Không bằng 30% trình độ?

Cận Đông Thành một tay chống trên mặt đất, khóc ròng.

Rốt cuộc nhiều năm như vậy, ông ta đều đang làm cái gì?

Nhớ lần trước khi thua Giang Nghĩa, còn không có khoảng cách lớn như bây giờ, sao mà sau khi rèn luyện nhiều năm, ngược lại phát giác khoảng cách càng lúc càng lớn?

Ông ta không biết, người tiến bộ không chỉ có một mình ông ta.

Tốc độ trưởng thành của Giang Nghĩa không phải là cái mà Cận Đông Thành có thể so sánh, năm đó Giang Nghĩa mạnh hơn Cận Đông Thành, hiện nay Giang Nghĩa đã đạt tới độ cao mà Cận Đông Thành không thể với tới.

Đây chính là sự chênh lệch của thiên phú.

Advertisement

Cận Đông Thành khóc không thành tiếng.

“Sư phụ, con thật là vô dụng.”

Nhìn dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng này của ông ta, ông Chung thở dài, nói: “Cậu đây là tự làm khó mình! Tôi đã khuyên cậu rồi, nhường đường là được, cần gì cứ phải đấu với Giang Nghĩa? Tự cho rằng Giang Nghĩa bị thương thì có thể đánh bại cậu ta, lại không biết thực lực của cậu không bằng 30% thực lực của người ta. Thật là quá nực cười, quá nực cười!”

Cận Đông Thành một câu phản bác cũng không nói ra được, có trách thì chỉ có thể trách ông ta quá vô dụng.

“Đưa cậu ta đi đi.” Ông Chung nói một câu, lập tức có mấy tên thủ hạ của Cận Đông Thành đi tới đưa ông ta đi.

Advertisement



Sau đó, ông Chung lại nói với Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, thực lực của cậu thật sự vượt ngoài tưởng tượng của lão phu, lúc đầu tôi còn tưởng nhiều năm trôi qua, thực lực của cậu sẽ dừng tiến bộ thậm chí giảm đi, nhưng nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của cậu, tôi cũng không có lo lắng đó nữa.

“Đi theo tôi báo danh thôi.”

Sau đó, Giang Nghĩa đi theo đằng sau ông Chung, đăng ký và báo danh thành công.

Cuộc thi đấu lựa chọn tư cách tổng cộng có hai vòng.

Vòng sơ tuyển thứ nhất, chọn ra bốn người ưu tú, vòng thứ hai sàng lọc, bốn chọn một, chọn ra cường giả thật sự để kế nhiệm vị trí chiến thần Tu La.

Thời gian của vòng thứ nhất được sắp xếp vào năm ngày sau.

Cuối cùng, ông Chung nói với Giang Nghĩa: “Lão phu giúp cậu tới đây thôi, tiếp theo thì xem bản lĩnh của chính cậu.”

Giang Nghĩa chắp tay: “Có thể giúp tôi nhiều như vậy đã quá đủ rồi, cảm ơn ông Chung!”

“Ừ, vậy lão phu đi trước một bước.”

“Đi thong thả.”

Bên này Giang Nghĩa vừa tiễn ông Chung, ở một bên khác, huấn luyện viên Ôn Nhược Hà đã biết tin.

Hộ Vệ Doanh ngoại thành.

Ôn Nhược Hà và Lôi Hạo ngồi đối diện nhau, trên bàn để một lá thư, chính là lá thư kể lại chuyện vừa xảy ra một cách rõ ràng rồi được đưa tới.

Rót ly trà.

Ôn Nhược Hà nhẹ nhấp một ngụm.

Lôi Hạo ở đối diện không nhịn được mà nói: “Giang Nghĩa vậy mà sẽ chọn tham gia thi đấu, chậc chậc, thật là không biết xấu hổ, bản thân từ bỏ bây giờ lại muốn lấy lại, thật sự coi thường chính phủ.”

Ôn Nhược Hà nói: “Nếu là tình huống bình thường, Giang Nghĩa căn bản ngay cả tư cách bảo danh cũng không có, chứ đừng nói lấy lại chức vị đã mất của nó. Nhưng bây giờ lại khác, có sư phụ ông Chung của ta làm người bảo đảm, các bên đều sẽ coi trọng chuyện này. Nếu Giang Nghĩa có thể lấy ra thực lực khiến người ta tin phục, giành được chiến thắng trong chiến đấu, vậy có lẽ thật sự có thể đoạt lại chức vị đã mất của nó”

Lỗi Hạo cười lạnh một tiếng: “Sư phụ người yên tâm, trải qua chuyện lần trước, con bây giờ đã rực hẳn, tuyệt đối sẽ không thua Giang Nghĩa nữa.

“Ừ, ta tin con.”

Lôi Hạo tiếp tục nói: “Có điều Giang Nghĩa cũng không phải hoàn toàn không làm chuyện tốt, ít nhất anh ta đã loại bỏ một phiền phức lớn như Cận Đông Thành, chúng ta bớt phải nhọc lòng.”

Ôn Nhược Hà mỉm cười: “Cận Đông Thành, đồ ngu xuẩn, vốn không phải sợ. Hạo, bây giờ con phải đặt toàn bộ tinh lực vào người Giang Nghĩa, biết chưa?”

“Con biết rồi sư phụ, bây giờ con đi tập luyện.



Lôi Hạo cầm ly trà một hơi uống cạn, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.



Đợi lần sau gặp mặt Giang Nghĩa, anh ta tuyệt đối không cho phép anh ta thua nữa.



Lôi Hạo vừa đi, vợ của Ôn Nhược Hà – Uông Oánh Hà đi ra, vừa thở dài vừa nói: “Bây giờ sự việc không dễ xử lý rồi đúng không?”



Ôn Nhược Hà cố ý hỏi: “Sao lại không dễ xử lý? Giang Nghĩa là đồ đệ của tôi, Lôi Hạo cũng là đồ đệ của tôi, hai đứa nó ai có thể giành được quán quân, tôi đều là người được hưởng lợi lớn nhất”



“Vậy ư?" Uổng Oánh Hà vạch trần tâm tư của Ôn Nhược Hà: “Lần trước gặp mặt Giang Nghĩa, mục đích của ông đã lộ hoàn toàn, ông và Giang Nghĩa cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Nếu cậu ta thật sự giành được quán quân, lần nữa lấy lại chức vị chiến thần Tu La, sao có thể còn giống như trước kia để mặc ông bố trí chứ? Hơn nữa từ cục diện hiện nay thấy được, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Giang Nghĩa 90% là sẽ giành được quán quân. Ông già, ông còn cảm thấy đây là chuyện tốt không?”



Sắc mặt của Ôn Nhược Hà tối đi.



Ông ta lắc đầu: “Bà vợ già, thật sự là không có cái gì qua được mắt bà. Giang Nghĩa tham gia thi đấu, tôi tuyệt đối không ngờ, biết sớm nó sẽ tham gia, tôi cần gì bồi dưỡng thêm Lỗi Hao? Haizz!”



“Vậy nên tôi đã khuyên ông từ trước, cần gì lật mặt với Giang Nghĩa? Bây giờ phải làm sao?" Uổng Oánh Hà nói: “Không bằng nhân cơ hội này, bỏ đi, chúng ta không tranh nữa. Tuổi tác của chúng ta cũng không nhỏ rồi, tìm một nơi phong cảnh như tranh dưỡng già có được không? Đừng tiếp tục dày vò nữa?”



Sắc mặt của Ôn Nhược Hà càng tối sầm.



Ông ta lạnh lùng nói: “Không được, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Cuộc đời này của tôi đã định sẵn sẽ rong ruổi trên đại dương quyền lực, sao có thể vì một Giang Nghĩa còn con mà từ bỏ?



“Bà nói Giang Nghĩa sẽ cản trở tôi ư? Bà nói tình hình hiện nay không dễ xử lý?”



"Ha ha!"



“Thần chặn giết thần phật chặn giết phật, ai chặn trên con đường quyền lực của tôi thì người đó phải chết”



“Bà vợ già bà cứ nhìn đi, xem tôi làm sao giết chết con sâu hại như Giang Nghĩa!”