Cuối cùng cũng có công ty chịu nhận, lại còn không phải công ty bình thường, mà là công ty hàng đầu ở thủ đô —— Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
Nói về tài lực, kỹ thuật, Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đều là mạnh nhất.
Có Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, chuyện này đã có cách giải quyết!
Không đợi Ông ta mở miệng nói chuyện với Giang Nghĩa, bên kia lão gia Rết vươn tay nói: "Khoa học kỹ thuật Trọng Môn cũng rất hứng thú với dự án này, cũng muốn tiếp nhận dự
án."
Cái gì?
Advertisement
Thật sự là nổ tung rồi.
Hai công ty khoa học kỹ thuật thứ nhất và thứ hai ở thủ đô đều đứng ra, hơn nữa có vẻ còn muốn tranh giành dự án.
Đây là nguyên do gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tỏ vẻ đều không hiểu.
Bọn họ nhìn trái lại nhìn phải, cũng không nhìn ra dự án này có bất kỳ ưu điểm nào, vậy sao hai công ty lớn còn muốn tranh giành?
Dương Khải Vinh rất phấn khích.
Vốn tưởng rằng sẽ xấu hổ xuống bục, ai có thể ngờ đến ngay lập tức có hai công ty lớn nhảy ra tranh giành chứ?
Ở trong lòng ông ta, có một nhà tùy tiện đứng ra đã là không tệ rồi.
Advertisement
Hạnh phúc tới quá đột ngột.
Dương Khải Vinh nhất thời cũng không biết nên phản ứng lại trường hợp bây giờ thế nào mới tốt.
Dưới khán đài.
Lão gia Rết hơi hơi quay đầu nhìn về phía Giang Nghĩa, mỉm cười nói: "Chủ tịch Giang, các dự án của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đã nhiều đến nỗi làm không kịp, theo tôi thấy, hạng mục này các cậu không nên nhúng tay vào, nhường lại cho Trọng Môn chúng tôi làm đi, được không?"
Giang Nghĩa hơi hơi mỉm cười, nói: "Lão gia Rết nói đùa rồi, Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc của chúng tôi lúc nào cũng để chuyện quốc gia dân tộc ở trong lòng, đây là cơ hội ra sức vì dân vì nước, Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc của của chúng tôi sao có thể lùi bước không nhận được? Lão gia Rết, mong ngài không cần tranh với chúng tôi."
Hai vị chủ tịch lớn đối đầu, một bước đều không lùi.
Lúc này đến lượt Dương Khải Vinh khó xử.
Ông ta vốn nghĩ có một bên đứng ra, vậy việc này có thể xong rồi, ai mà ngờ được vậy mà cả hai công ty lớn đều đứng ra.
Cho ai mới được đây?
Chẳng lẽ lại để bốc thăm?
Không được, tuyệt đối không được, tình hình bây giờ, cho dù giao dự án này cho bên nào, một bên khác chắc chắn sẽ ghi thù.
Tốt nhất không nên đắc tội cả với cả hai công ty lớn này.
Đột nhiên, Dương Khải Vinh nảy ra một ý, cười nói: "Hai vị không cần tranh đấu, dự án này tôi sẽ cấp cho cả hai công ty.
Cấp cho cả hai công ty?
Giang Nghĩa và lão gia Rết đều kinh ngạc.
Dương Khải Vinh nói: "Tôi sẽ đưa yêu cầu phát minh của Xã Khoa Viện cho cả hai vị, sau đó cho hai vị thời gian một tuần. Nhà nào có thể đưa ra phương án phù hợp với yêu cầu trước, thì quyền sở hữu dự án sẽ thuộc về người đó.
Thật ra ông ta rất khôn khéo, nếu như vậy thì đều không đắc tội với cả hai bên.
Cuối cùng ai có thể giành được quyền sở hữu dự án, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của người đó, có thua cũng không trách Dương Khải Vinh ông ta được.
"Cũng được." Giang Nghĩa đối với đề nghị này không hề có ý kiến gi cả, kẻ mạnh oan gia ngõ hẹp, ai thắng thì người đó giành được dự án, hợp tình hợp lý.
Lão gia Rết cũng gật đầu.
Ông ta tự tin nói: "Tôi cũng cho rằng phương án này rất hợp lý, vậy cứ quyết định như vậy đi!"
Kết quả là, ba bên nhất trí ý kiến này, thống nhất như vậy.
Trước sau cũng không đến thời gian mười phút.
Rất nhiều người đều còn chưa phản ứng kịp, còn đang suy nghĩ hai nhà này vì sao muốn tranh giành, kết quả dự án cũng đã trở thành vật trong tay hai người nhà họ.
Không ít người đều đang tự hỏi một vấn đề: Có phải chúng ta chịu thiệt rồi không?
Tuy rằng không nhìn ra bất kỳ chỗ tốt nào, nhưng hai công ty lớn đều tranh đoạt dự án này, như vậy nói rõ nó có giá trị mà người thường không thể nào nhìn ra được.
Nhưng hiện tại nói gì thì cũng đều đã quá chậm rồi.
Dương Khải Vinh vui tươi hớn hở xuống khỏi khán đài, tình hình hiện giờ tốt hơn trong tưởng tượng rất rất nhiều.
Không lâu sau, đại hội kết thúc, từng người từng người rời đi.
Giang Nghĩa và Cự Giải đi thẳng ra khỏi hội trường đến trước cổng lớn, Cự Giải không nhịn được tò mò hỏi: "Thống soái, Khoa học kỹ thuật Trọng Môn này muốn giở trò gì chứ? Sao bọn họ lại coi trọng một dự án không có bất kỳ lợi ích nào như vậy?"
Về điểm này, thật ra Giang Nghĩa cũng không thể nào có câu trả lời ngay được.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, đó chính là quyền sở hữu dự án này, Giang Nghĩa nói gì cũng phải giành được, nhất định không thể để rơi vào tay đối phương.
Bọn họ vừa đi khỏi, người của Khoa học kỹ thuật Trọng Môn cũng theo ngay sau đó.
Laura cũng rất nghi ngờ nói: "Dự án này không có bất kỳ lợi ích nào, vì sao Giang Nghĩa lại...
Cô ta không tài nào nghĩ ra nổi.
Lão gia Rết nhìn bóng lưng Giang Nghĩa đi xa dần, nói: "Cho dù Giang Nghĩa nghĩ thế nào, chúng ta chỉ cần làm một chuyện —– không để kẻ địch của chúng ta hoàn thành việc anh ta muốn làm."
"Giang Nghĩa nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là, chúng ta nhất định không để anh ta thực hiện được."
Lúc này, Kerry đi tới nói: "Có lẽ, ý của Giang Nghĩa giống với chúng ta, cũng để ý thuộc tính chính phủ của Liên minh khoa học kỹ thuật."
"Là vậy sao? Trùng hợp như vậy à?"
"Rất có khả năng, đây là lý do duy nhất con có thể nghĩ ra." Kerry nói: "Nếu Giang Nghĩa có thể nhìn đến một bước này, vậy nói rõ chỉ số thông minh của anh ta vẫn còn"
Chỉ có đánh bại kẻ địch như vậy, mới có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Lão gia Rết nói: "Thế cục bây giờ thật ra đối với chúng ta khá bất lợi. Cho dù là tài lực hay là kỹ thuật nghiên cứu phát minh, chúng ta đều kém hơn rất nhiều so với Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc. Về thời gian quy định, xác suất để bọn họ hoàn thành so với chúng ta lớn hơn rất nhiều."
Laura gật gật đầu, "Đúng vậy, tình hình trước mắt vẫn bất lợi với chúng ta, làm sao bây giờ?"
Kerry khẽ cười một tiếng, anh ta xoay người nhìn về hội trường,
"Cha nuôi, Laura, hai người cứ yên tâm, nếu con đã quyết định phải đối đầu với Giang Nghĩa, thì nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp vẹn toàn."
"Lúc này quyền sở hữu dự án, nhất định sẽ là Khoa học kỹ thuật Trọng Môn chúng ta."
Laura hỏi: "Anh cả, anh nghĩ ra được cách gì rồi? Nói cho bọn em nghe đi."
Kerry không đáp mà hỏi lại: "Đúng rồi Laura, anh nhớ rõ có phải em nhốt một cô gái tên là 'Chung Uyển Tuyên lại không?"
Laura khẳng định: "Đúng vậy, một lần cho cô ta đi quyến rũ Mạc Nguyên. Vốn dĩ cho rằng đã thành công vang dội, không ngờ cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Sao vậy, anh cả hỏi cô ta làm gì?"
Kerry cười xấu xa nói: "Có thể đưa cô gái đó cho anh mượn dùng một chút không?"
"Dùng một chút?"
"Đừng hiểu lầm, anh cũng chỉ muốn để cô ta giúp anh một việc, đi quyến rũ một người đàn ông."
"Ai?"
Kerry nhìn về bên trong hội trường, "Một người đàn ông có thể nắm quyền quyết định dự án!"