Chiến Thần Tu La

Chương 1853



Tim Chung Uyển Tuyên đập thình thịch nhanh hơn, bây giờ cô ta sợ nhất chính là Mạc Nguyên. Thời gian trước đó bởi vì lừa dối Mạc Nguyên khiến dư luận xôn xao, bây giờ danh tiếng của cô ta trong giới đều đã rất xấu.

Nếu bị Mạc Nguyên lôi ra, chuyển sang cho cho cơ quan lập pháp, có lẽ Chung Uyển Tiên sẽ phải ngồi tù mấy năm.

Cô ta thu lại một nửa ý cười, xấu hổ nói: "Mạc Nguyên, thật ra tôi và anh yêu nhau hoàn toàn là hiểu lầm thôi, anh không cần.."

Mạc Nguyên nâng tay lên, "Cô không cần giải thích, tất cả mọi chuyện tôi đều rõ ràng, cô yêu tôi chỉ vì đối phó với nhà họ Mạc chúng tôi mà thôi."

Sắc mặt Chung Uyển Tuyên trầm xuống, nghe ngữ khí này, tình hình có thể không ổn.

Advertisement

Cô ta lặng lẽ cầm lấy một cây bút máy trên bàn, nếu Mạc Nguyên làm gì đó bất lợi với cô ta, thì sẽ lập tức đánh lại.

Mạc Nguyên tiếp tục nói: "Vốn dĩ hai chúng ta không nên có bất kỳ quan hệ nào cả, nhưng hôm nay tôi thấy cô rồi, tất cả mọi chuyện trước đây lại hiện ra trong đầu tôi, cho dù tôi đã muốn quên nhưng vẫn không quên được."

"Vậy nên..."

Advertisement



Mạc Nguyên đút tay vào túi.

Anh ta vừa tìm kiếm vừa đi về phía Chung Uyển Tuyên.

Muốn làm gì chứ?

Tim Chung Uyển Tuyên đập cực kỳ nhanh, sợ Mạc Nguyên sẽ làm gì bất lợi với cô ta, dù sao cô ta đã làm chuyện quá đáng với Mạc Nguyên như vậy, nếu Mạc Nguyên có trả thù cô ta thì cũng là chuyện dễ hiểu.

Nắp bút máy được mở ra.

Chung Uyển Tuyên thở gấp trừng Mạc Nguyên, lúc nào cũng có thể đánh đòn phủ đầu anh ta.

Cuối cùng, Mạc Nguyên đi tới trước mặt cô ta, tay cũng từ trong túi bỏ ra.

"Cái này, cho cô."

Ở trong tay Mạc Nguyên, cầm một chiếc vòng cổ thủy tinh, chế tác rất khéo léo, tư chất cũng không tệ, nhìn ra được là được tỉ mỉ lựa chọn.

"Anh..."

Chung Uyển Tuyên sững sờ tại chỗ, buông tay ra, bút máy lạch cạch rơi xuống đất.

Tâm trạng đang phập phồng từ từ bình tĩnh lại.

Cô ta biết, Mạc Nguyên sẽ không làm gì cô ta cả, nhưng cô ta không rõ gì sao Mạc Nguyện lại đưa chiếc vòng cổ này cho mình.



Chẳng lẽ Mạc Nguyên còn chưa chết tâm với cô ta?



Không có khả năng này.



Chắc hẳn không phải là loại ngu xuẩn này mới đúng chứ.



Mạc Nguyên nói: "Cô không cần hiểu lầm ý của tôi, tôi tặng cô chiếc vòng cổ này cũng không phải là vì còn muốn ở bên cô, mà là muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cô." "Hả?" Chung Uyển Tuyên mờ mịt.



Mạc Nguyên tự giễu nói: "Nói ra có lẽ cô không tin, cô là 'bạn gái đầu tiên của tôi, tôi lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên yêu đương. Tuy rằng phần tình cảm này là giả tạo, là không có kết cục, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tôi yêu đương."



"Cô, vĩnh viễn là mối tình đầu của tôi."



"Tôi sẽ mãi mãi không quên được ngày mưa hôm ấy, dáng vẻ cô vuốt tóc ngồi đối diện tôi, tôi sẽ không thể quên được tâm trạng kích động run rẩy khi đó."



"Chiếc vòng cổ này có lẽ cô không nhớ rõ, đây là chiếc vòng lần đầu tiên 'hẹn hò tình cờ nhìn thấy, cô nói nó thật đẹp. Lúc ấy tôi đã nhớ kỹ, hơn nữa đã mua lại nó, vốn chuẩn bị hôm sau sẽ tặng cho cô, cho cô một bất ngờ."



"Chỉ là không ngờ đêm hôm đó đã xảy ra chuyện, nên chiếc vòng cổ này vẫn luôn ở trong tay tôi, chưa kịp tặng cho cô."



Mạc Nguyên nghiêm túc nhìn Chung Uyển Tuyên, "Bây giờ tôi tặng nó cho cô, xem như cho mối tình đầu của tôi một kết thúc, không để 'mối tình này cứ như vậy mà kết thúc"



Gió lùa qua ô cửa sổ, thổi lên mặt Chung Uyển Tuyên, thổi vào thâm tâm của cô ta.



Trên thế giới này còn tồn tại kẻ ngốc sao?



Trước kia Chung Uyển Tuyên cho rằng không tồn tại, nhưng hôm nay, cô ta đúng là đã thấy được một kẻ cực kỳ ngốc chân thực tồn tại.



Biết rõ tình cảm của mình là bị lừa gạt, biết rõ đối phương đã hãm hại mình, là kẻ địch.