Tần Diễm Thạch dập đầu như dã tỏi, không ngừng xin Giang Nghĩa tha thứ.
Đùa gì thế? Người trước mắt là chiến thần Tu La, là người mà một nhân vật nhỏ như ông ta có thể chọc nổi sao?
Nghĩ lại cũng cảm thấy nực cười, ông ta vừa rồi vậy mà còn dùng thân phận chính phủ để đè Giang Nghĩa, ông ta đè được sao? Người ta dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết mày rồi!
“Giang Nghĩa, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, coi như tôi đánh rắm đi!”
Sau khi dập đầu đủ mười phút, Giang Nghĩa cuối cùng cũng mở miệng.
“Chủ nhiệm Tần, chúng ta trước giờ không thù không oán, tôi không hiểu, ông sao lại đang yên đang lành tới tìm tôi gây sự?”
Tần Diễm Thạch vội nói: “Tôi cũng không muốn làm vậy, đều là Kerry của khoa học kỹ thuật Trọng Môn bảo tôi làm, tôi không giấu gì cậu, là cậu ta cho tôi mấy chục chai rượu thượng hạng, tôi cũng là tham rượu mới làm chuyện hồ đồ như này”
Lại là khoa học kỹ thuật Trọng Môn.
Lại là Kerry.
Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu, khoa học kỹ thuật Trọng Môn này thật là phiền, hất sao cũng không hất đi được.
Advertisement
Anh nói: “Ok, tôi biết rồi. Chủ nhiệm Tần, bây giờ ông có thể rời đi rồi.”
Tần Diễm Thạch không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, hỏi: “Chủ tịch Giang, tôi thật sự có thể đi rồi sao?”
Giang Nghĩa liếc nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Tần Diễm Thạch không dám phí lời nữa, xoay người muốn chạy, vừa đi tới cửa thì Giang Nghĩa gọi ông ta lại.
“Đợi đã.”
Tần Diễm Thạch lập tức quay người hỏi: "Chủ tịch Giang còn có chuyện gì sao?”
“Hai chuyện. Thứ nhất, thân phận của tôi nếu ông dám tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ lấy mạng của ông.”
“Không dám, tôi 1 câu cũng không dám nói”
Advertisement
“Thứ hai, ông làm sai, không phạt không được; bắt đầu từ hôm nay, cấm ông một năm không được uống rượu. Rượu có được từ chỗ khoa học kỹ thuật Trọng Môn, cũng phải trả lại hết cho tôi.”
"Á?"
Kêu Tần Diễm Thạch một năm không uống rượu, thật sự là muốn lấy mạng của ông ta.
“Chủ tịch Giang, có thể rút ngắn thời gian một tí không? Một tháng có được không?”
Còn dám mặc cả sao?”
Giang Nghĩa hừ lạnh một tiếng: “Hai năm!”
Tần Diễm Thạch im miệng, còn nói nữa, e là sẽ ba-bốn năm cũng không thể uống rượu, haizz, bản thân tạo nghiệt tự mình chịu.
Ông ta xoay người lại, mếu méo chạy đi.
Hổ Pháo khinh thường nói: “Đồ hồi già này thật đáng ghét, thống soái anh tha cho ông ta dễ dàng như vậy, thật sự hời cho ông ta rồi.” Giang Nghĩa xua tay: “Dù sao cũng là người của chính phủ, vẫn phải nể mặt mũi cho.
Hổ Pháo hỏi: “Thống soái, khoa học kỹ thuật Trọng Môn đó cứ tính kế hãm hại anh, chúng ta có phải nên xử lý bọn họ một trận không?”
“Nên xử lý.”
Hai mắt Giang Nghĩa chợt sáng lên: “Yên tâm đi, bọn họ không tung tăng được bao lâu đâu.
Sắc trời tối dần.
سے
Cự Giải tan làm lái xe về nhà.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh ta đi làm ở công ty mới, cũng là lần đầu tiên anh ta được hưởng phòng nghiên cứu độc lập, tâm trạng vô cùng tốt.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy đá Vân Thiên, cả người đều vui muốn chết.
Anh ta bật đèn lên, đặt mông ngồi trên sô pha, lấy tư liệu đã chụp ra xem, càng xem càng vui.
“Đá Vân Thiên, thật sự là rất đẹp.”
Lúc này, giọng nói của một người đàn ông khác từ phòng trong truyền tới: “Vậy ư? Một khối đá rách, đẹp tới mức có thể khiến cậu phản bội thống soái?”
"Hum?"
Cự Giải ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông đi ra từ phòng trong.
Anh ta biết là Bạch Dương.
Cự Giải thuận tay cất tư liệu đi, khinh thường nói: "Ai cũng có sứ mệnh của mình, sứ mệnh của tôi là hiến thân cho khoa học kỹ thuật, chứ không phải hiến thân cho Giang Nghĩa. Bạch Dương, chúng ta đều là con người, không phải là con rối điều khiển, tại sao phải cả đời làm con rối của Giang Nghĩa chứ?”
Lửa giận trong lòng Bạch Dương lập tức bùng lên.
Anh ta lớn tiếng gầm lên: "Là thống soái đã cứu mạng của chúng ta! Không có thống soái, 12 hoàng kim chúng ta đều chết hết trên chiến trường rồi! Không có thống soái, cậu và tôi có thể có thành tựu như ngày hôm nay sao?”
Cự Giải lắc đầu.
“Phải, cậu nói không sai, Giang Nghĩa đã cứu mạng của tôi, nhưng vậy thì sao chứ?"
“Anh ta cứu tôi thì tôi phải bán mạng cho anh ta cả đời hay sao?”
“Làm ơn, chuyện tôi làm cho anh ta đã đủ nhiều rồi; anh nghĩ lại đi, nhiều năm nay tôi đã giúp anh ta bao nhiêu lần? Không có tôi, Giang Nghĩa có thể trở thành chiến thần Tu La, có thể phát triển công ty tới mức độ lớn mạnh như ngày hôm nay sao?"
“Bạch Dương, tôi cũng có lý tưởng của mình, cậu đừng có trói buộc tôi và Giang Nghĩa với nhau có được hay không?”
“Tôi không phải là cậu, tôi sẽ không đi theo anh ta cả đời.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một lát sau, Bạch Dương nói: “Cho dù cậu có lý tưởng muốn thực hiện, cũng không phải cách làm như này. Dự án của Liên minh khoa học kỹ thuật đã làm được một nửa thì cậu chạy, cậu kêu thống soái thu dọn kiểu gì? Cậu chạy thì cũng thôi đi, còn chạy tới khoa học kỹ thuật Trọng Môn, đây không phải là cố tình đối đầu với thống soái hay sao? Cậu có biết thống soái vì chuyện của cậu đã khó chịu cỡ nào không?”
“Cự Giải, quay đầu là bờ, trở về đi
Cự Giải lạnh mặt.
Anh ta dùng ngón tay gõ vào văn kiện trên bàn, nói: “Cậu biết đá Vân Thiên quý giá cỡ nào không? Vì nó, tôi có thể bỏ ra tính mạng của tôi! Tôi biết tôi xin lỗi Giang Nghĩa, nhưng vì nghiên cứu khoa học kỹ thuật, tôi nguyện chọn có lỗi với anh ta!”
Bạch Dương siết chặt hai tay: “Ngu xuẩn.
Anh ta lập tức xông lên, vung nắm đấm về phía mặt của Cự Giải.
Cự Giải cũng không phải ăn chay, lật người nhảy khỏi sô pha.
Hai người đều là chiến sĩ từng chinh chiến sa trường, đã trải qua hàng trăm trận chiến, không ai yếu hơn ai; tuy một người phụ trách tình báo, một người phụ trách kỹ thuật, đều không phải người thuộc loại thuần chiến đấu, nhưng thân thủ của bọn họ không hề yếu hơn loại chiến đấu.
Hai hổ tương tranh.
Sau khi đánh rất lâu, Bạch Dương nằm trên sô pha, Cự Giải nửa quỳ ở dưới đất, hai người khắp người đều là vết thương, mệt tới mức thở dốc.
Không ai có thể kết thúc đối phương.
Vào lúc này, cửa đột nhiên bị người ta đụng mở.
Một đám người xông vào, trong tay mỗi người đều cầm súng, nhằm thẳng vào Bạch Dương.
“Hửm? Các người là ai?” Cự Giải hỏi.
“Chúng tôi là người do khoa học kỹ thuật Trọng Môn cử tới phụ trách bảo vệ an toàn tính mạng của anh.”
Cự Giải gật đầu: “Kerry đủ quan tâm tới tôi”
Sau đó, anh ta chỉ vào Bạch Dương nói: “Người đàn ông này muốn giết tôi, các anh giúp tôi giải quyết anh ta đi.”
“Được!”
Cự Giải hoàn toàn không hề niệm tình bạn ngày xưa, trực tiếp hạ lệnh giết chết Bạch Dương, theo anh ta thấy, vậy nên người ngăn cản anh ta tiến hành thí nghiệm khoa học, đều đáng chết.
Bùm, bùm, bùm.
Mấy chục khẩu súng nhằm vào Bạch Dương mà bắn.
May mắn Bạch Dương đã có cảnh giác từ trước, thoáng cái thì chui vào phòng bên cạnh, sau đó nhảy ra từ cửa sổ, đi lên một chiếc xe chuẩn bị sẵn, rời đi.
Cho dù động tác nhanh gọn như thế, bắp chân vẫn trúng một phát đạn, máu chảy không ngừng.
Những người đó cất súng đi, nói: “Anh Cự Giải, nơi này đã không an toàn nữa, xin anh theo chúng tôi rời đi, chúng tôi sẽ sắp xếp nơi ở an toàn khác cho anh.
Cự Giải gật đầu: “Được, tôi đi theo các anh. Ồ, đúng rồi, giúp tôi mang hết các tư liệu đi, không được thiếu cái nào cả.