Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Nghĩa, bọn họ đều đang cảm thấy kinh ngạc sao anh lại có thể nói ra lời nói làm phản như thế.
Ai cũng biết rằng sở dĩ khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc có thể phát triển hưng thịnh, ngoại trừ sự ưu tú của bản thân ra thì có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là có nhà họ Đàm làm hậu phương hỗ trợ.
Bây giờ, Giang Nghĩa lại muốn đấu với nhà họ Đàm, đây không phải là đang đập đổ chén cơm của mình à?
Ngay cả Kerry và Laura cũng ngơ ngác không thôi.
Advertisement
Tuy là Giang Nghĩa và bọn họ không hòa thuận, không muốn giảng hòa với bọn họ cũng là hợp tình hợp lý, nhưng cũng không thể nào bởi vì khoa học kỹ thuật Trọng Môn muốn gia nhập liên minh mà tức giận đến nỗi muốn tách ra với nhà họ Đàm?
Chắc là Giang Nghĩa sẽ không tới mức đó, muốn Đàm Vĩnh Thắng phải chọn giữa khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc và khoa học kỹ thuật Trọng Môn?
Kerry ngơ ngác nhìn Giang Nghĩa, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Bạch Dương và Lâm Chí Cường im lặng cúi đầu dùng cơm, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của bọn họ sao, ngày hôm nay bọn họ đến đây không phải là đến vì chuyện này đó à?
Advertisement
Lúc này, có người xấu hổ cười vài tiếng khuyên ngăn: “Chủ tịch Giang, anh không thể tùy tiện nói đùa như vậy được."
“Đúng vậy đó chủ tịch Giang, mâu thuẫn giữa anh và khoa học kỹ thuật Trọng Môn cũng không thể liên lụy đến nhà họ Đàm chứ.”
Coi như những người này vẫn còn có lòng tốt, bọn họ không muốn nhìn thấy khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc không còn.
Đáng tiếc là Giang Nghĩa không nghe lọt tai.
Chỉ nhìn thấy Giang Nghĩa đứng dậy nhìn về phía sân khấu, lớn tiếng nói: “Gia chủ Đàm, tôi có một vài chuyện muốn tuyên bố với mọi người, không biết là tôi có thể sử dụng microphone một chút không?”
Đàm Vĩnh Thắng nheo mắt, biểu cảm không vui.
Phải, Giang Nghĩa cậu lợi hại, khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc cũng xác nhận là đã mang đến không ít lợi ích cho nhà họ Đàm, nhưng cũng không đến lượt cậu làm loạn như thế.
Vậy mà lại muốn lên sân khấu nói chuyện trước mặt tất cả mọi người.
Cậu nói cái gì chứ?
Nhà họ Đàm cho phép cậu nói à?
Tất cả mọi người đều nhìn sang, bọn họ đều đang đợi Đàm Vĩnh Thắng sẽ nói như thế nào.
Cảnh tượng hoành tráng như thế, không nên quá cứng đầu, hơn nữa Đàm Vĩnh Thắng cảm thấy Giang Nghĩa là một người biết chừng mực, cho dù có muốn tuyên bố chuyện gì thì chắc chắn cũng là tuyên bố chuyện có lợi ích cho nhà họ Đàm, là muốn cho Đàm Vĩnh Thắng một sự bất ngờ, cho nên để anh lên sân khẩu nói một vài câu thì hình như cũng không sao hết.
Thế là...
Đàm Vĩnh Thắng khẽ cười: “Nếu như chủ tịch Giang đã có chuyện muốn nói, sao tôi lại có thể không cho cậu nói được chứ. Nào, mời cậu lên sân khấu.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Tình tiết này hoàn toàn không giống so với cuộc họp thường niên trong quá khứ, đầu tiên là khoa học kỹ thuật Trọng Môn gia nhập vào liên minh, bây giờ Giang Nghĩa lại muốn tuyên bố chuyện gì?
Lại có bất ngờ gì nữa đây?
Trước mắt tất cả mọi người, Giang Nghĩa cất bước đi lên sân khấu.
Ở phía dưới, Lâm Chí Cường và Bạch Dương liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều đã chuẩn bị tâm lý chờ một lúc nữa thứ mà Giang Nghĩa mang đến không phải là bất ngờ, mà chính là nỗi kinh hoàng.
Chỉ nhìn thấy Giang Nghĩa đứng trước micro, lên tiếng nói với tất cả mọi người: “Hôm nay là cuộc họp thường niên của nhà họ Đàm, tôi đứng đây tuyên bố một chuyện, một chuyện rất quan trọng.
Anh đảo mắt nhìn đám người.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Giang Nghĩa.
Lúc này, Giang Nghĩa chậm rãi lên tiếng nói: “Chính là chuyện... khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sẽ trả sáu nghìn tỷ cho nhà họ Đàm trong một lần duy nhất, hoàn thành việc chuộc lại, từ nay về sau khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc và nhà họ Đàm sẽ không còn liên quan tới nhau.
Oành.
Trong đầu của mỗi người như có một quả bom nổ tung.
Nếu như không phải Giang Nghĩa đang nói đùa, vậy thì chắc chắn là điên rồi.
Lúc đầu, khoa học kỹ thuật Trọng Môn gia nhập vào nhà họ Đàm, tất cả mọi người đều cho rằng sẽ tạo thành thế cạnh tranh lành mạnh với khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, nhờ vào hai xí nghiệp to lớn này, nhà họ Đàm có thể leo lên đỉnh cao.
Ai mà biết còn chưa vui mừng được bao lâu thì Giang Nghĩa đã ném một quả bom lớn cho mọi người.