Trên sân khấu, mặt Đàm Vĩnh Thắng tái mét, ông ta cho rằng Giang Nghĩa sẽ mang đến sự bất ngờ gì đó mà ông ta không ngờ tới, kết quả đúng là chuyện mà Giang Nghĩa tuyên bố khiến ông ta không thể tưởng tượng được, nhưng không phải là bất ngờ, mà là sự kinh hãi.
Nếu như không phải Đàm Vĩnh Thắng thường nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng, chỉ sợ là lúc này tức giận đến nỗi nhảy dựng chửi ầm lên.
Lúc này, Đàm Quốc Đống đi tới, trên mặt mang theo nụ cười tươi: “Chủ tịch Giang, cái trò đùa này của anh không hề hài hước chút nào.”
Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Anh Đàm, không phải là tôi đang nói đùa, tôi đang nói chuyện này với anh một cách chân thành và nghiêm túc.
Đàm Quốc Đống siết chặt nắm đấm.
Advertisement
Nếu như không phải biết bản thân mình đánh không lại Giang Nghĩa, lúc này anh ta đã nâng tay lên rồi.
Hiện trường lại rơi vào bầu không khí xấu hổ.
Cuộc họp thường niên của nhà họ Đàm chính là một ngày vui, nhưng Giang Nghĩa lại khiến nhà họ Đàm phải xấu hổ trước mặt mọi người, rõ ràng là cố ý mà.
Đàm Quốc Đống hỏi: “Giang Nghĩa, anh đang cố ý gây chuyện đó à?"
Giang Nghĩa mỉm cười, cũng không trả lời.
Advertisement
Đương nhiên là thành tâm rồi, nếu không thì sao anh lại có thể lựa chọn tuyên bố vào ngày hôm nay chứ?
Người ở phía dưới đều mang theo biểu cảm khác nhau.
Có người xem chuyện vui không ngại phiền phức lớn, có người thì cảm thấy lo lắng thay Giang Nghĩa, có người thì chờ đợi phản ứng của nhà họ Đàm, nhiều nhất chính là số người rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Cuộc họp thường niên năm nay y như là một bộ phim Hollywood, hết cao trào này đến cao trào khác, đúng là vô cùng thú vị.
Sự trầm mặc kéo dài.
Loại trầm mặc đó khiến người khác phải nghẹt thở.
Rốt cuộc, Đàm Vĩnh Thắng cũng đã đứng dậy phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Ông ta nhíu mày nói: “Giang Nghĩa, cậu lại tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người, rõ ràng là có muốn gây chuyện với nhà họ Đàm chúng tôi mà?”
Người bình thường gặp phải chuyện này thì đều sẽ lựa chọn trốn tránh.
Nhưng Giang Nghĩa thì không.
Anh ngẩng cao đầu, đáp lại với tư thế vô cùng kiêu ngạo: “Đàm Vĩnh Thắng nói đúng rồi, tôi muốn gây chuyện với nhà họ Đàm các người đó. Từ bây giờ trở đi, Giang Nghĩa tôi sẽ xem việc tiêu diệt nhà họ Đàm chính là nhiệm vụ của mình.
Lại một lần nữa làm rúng động toàn trường.
Nói đùa cái gì vậy?
Nhà họ Đàm là một trong tam đại gia tộc ở thủ đô, hơn nữa còn là một gia tộc có tài sản hùng hậu nhất.
Tuy rằng quy mô của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc không phải là nhỏ, nhưng khi so sánh với nhà họ Đàm thì nó hoàn toàn không đáng để chú ý, vậy mà Giang Nghĩa lại muốn đối đầu với nhà họ Đàm, không phải như vậy là đang chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy à?
So với kinh ngạc, mọi người cảm thấy không hiểu nhiều hơn.
Tại sao chứ?
Tại sao Giang Nghĩa lại muốn đối đầu với nhà họ Đàm?
Là do nhà họ Đàm đã làm ra chuyện gì đó có lỗi với Giang Nghĩa à, hoàn toàn không nghe nói mà.
Thật ra thì bản thân Đàm Vĩnh Thắng cũng không hiểu, nói ra thì ông ta đối xử với Giang Nghĩa khá tốt, dù sao thì lúc Giang Nghĩa làm chủ tịch cũng là do ông ta ủng hộ.
Vậy tại sao Giang Nghĩa lại lựa chọn "tạo phản"?
Đàm Vĩnh Thắng hỏi: “Giang Nghĩa, nhà họ Triệu cho cậu bao nhiêu lợi ích, cậu mới có thể lựa chọn thoát khỏi nhà họ Đàm?”
Đây chính là lời giải thích duy nhất.
Nhà họ Đàm có thể cướp khoa học kỹ thuật Trọng Môn, vậy thì nhà họ Triệu có thể cướp khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, đáng tiếc là Giang Nghĩa đã phủ định suy đoán của ông ta.
“Thật ngại quá, lựa chọn của tôi không có liên quan gì với nhà họ Triệu.”
“Vậy tại sao cậu lại muốn đối đầu với nhà họ Đàm?" Đàm Vĩnh Thắng giận dữ hét lên: “Tôi cần cậu cho tôi một lý do, một lý do đủ để thuyết phục tôi”
Giang Nghĩa hơi ngẩng đầu lên, anh thở dài một hơi.
Anh dùng giọng điệu bình thản để nói ra một câu có thể khiến Đàm Vĩnh Thắng phải ba ngày ba đêm không ngủ.
“Gia chủ Đàm, không biết ông có còn nhớ đến một cái tên, là tên của một người phụ nữ - GIANG NHÃ BÌNH không." Âm.
Đàm Vĩnh Thắng lùi lại mấy bước.
Đây là một cái tên bị cấm, cũng có thể coi như là một cái tên không có ai biết đến, tại sao Giang Nghĩa lại biết chứ?