Chiến Thần Tu La

Chương 1905





Khí thế của Đàm Vĩnh Thắng lập tức biến mất sạch sành sanh, ông ta trừng to mắt lui về phía sau mấy bước, không dám tin mà nhìn Giang Nghĩa.

Không tin, ông ta tuyệt đối không thể tin.

Làm sao mà trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Nhưng khi ánh mắt của ông ta nhìn Giang Nghĩa và Đàm Quốc Đống cùng một lúc, ông ta lại không thể không tin.

Ngoại hình của Giang Nghĩa và Đàm Quốc Đống có bảy phần tương tự nhau.

Advertisement

Nếu như không phải có quan hệ máu mủ thì làm sao có thể giống nhau như vậy chứ.

Đàm Vĩnh Thắng hỏi: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng lời nói của cậu?”

Giang Nghĩa cười nhẹ: “Ông có thể không tin, tôi cũng không cần ông phải tin tưởng, tôi chỉ ở đây và nói cho ông biết chuyện này mà thôi, có tin hay không thì đó là chuyện của ông.”

“Đàm Vĩnh Thắng, năm đó ông vứt bỏ Giang Nhã Bình đang mang thai, làm hại bà nội tôi một thân một mình nuôi hai đứa nhỏ, cuối cùng lại chết thảm trong nhà máy. Mối thù này, tôi nhất định phải tính toán với ông cho rõ ràng”

Advertisement



“Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén giết chết nhà họ Đàm.”

Từng câu từng chữ vang dội có lực.

Sai lầm mà năm đó Đàm Vĩnh Thắng phạm phải, bây giờ lại bị vạch trần ở trước mặt mọi người, ông ta chỉ cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng, vô cùng xấu hổ.

“Xong rồi, những điều mà tôi muốn nói đều đã nói hết rồi, Đàm Vĩnh Thắng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.

Nói xong, Giang Nghĩa quay người bước xuống sân khấu, anh dẫn Bạch Dương và Lâm Chí Cường rời khỏi nhà họ Đàm.

Cuộc họp thường niên này xem như tàn rồi.

Những người dưới sân khấu nghị luận ầm ĩ, bọn họ đều dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Đàm Vĩnh Thắng, bọn họ không thể tin được Giang Nghĩa lại là cháu trai của ông ta.

Chuyện đáng buồn đó chính là hai ông cháu này chắc chắn sẽ tiến hành một cuộc chiến kịch liệt.

“Ông nội.”

Đàm Quốc Đống bước qua đỡ Đàm Vĩnh Thắng: “Ông nội, ông không sao chứ?”

Đàm Vĩnh Thắng lấy lại bình tĩnh, khoác tay nói: “Cuộc họp thường niên xin dừng ở đây, mọi người tản đi, tất cả mọi người tản hết đi.

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Nhà họ Đàm đã trụ vững trên trăm năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, thật khó để có thể tưởng tượng rằng lại có người mang đến một tin tức có sức ảnh hưởng lớn như thế tại cuộc họp thường niên của nhà họ Đàm.

Trở lại phòng nghỉ.

Đàm Vĩnh Thắng ngồi xuống, ông ta uống liên tục mấy chén trà mới có thể bình tĩnh tâm trạng.

Đàm Quốc Đống hỏi: “Ông nội, những gì mà thằng khốn Giang Nghĩa đó nói đều là thật à?”

Đàm Vĩnh Thắng không trả lời, chỉ là thở dài một hơi.

Từ bộ dạng đó của ông ta là đã có thể đoán được những gì mà Giang Nghĩa nói đều là thật, nếu không thì sao Đàm Vĩnh Thắng lại có bộ dạng tâm trạng nặng nề như thế chứ.

Bầu không khí im lặng.



Đàm Vĩnh Thắng mới chậm rãi nói: “Năm đó, ông rời khỏi thủ đô đến Giang Nam, có quen với một người phụ nữ tên là Giang Nhã Bình, nhất thời không thể kiểm soát nổi mình mà nảy sinh tình cảm với bà ấy, cũng đã làm bà ấy có thai.



“Sau đó, bởi vì ông không có cách nào đưa bà ấy về nhà họ Đàm, lại không nỡ từ bỏ quyền lực của nhà họ Đàm, cho nên dứt khoát từ bỏ bà ấy.”



“Ông cho là bà ấy sẽ bỏ đứa nhỏ rồi tìm một người thành thật mà kết hôn, sống một cuộc sống bình đạm hết cả đời. Không ngờ mà, thật sự là không ngờ thế



mà bà ấy lại sinh con ra, con của bà ấy lại còn có con.”



“Càng không ngờ rằng Giang Nghĩa lại là cháu trai của Giang Nhã Bình.



“Chắc chắn Giang Nghĩa sẽ không bỏ qua mối thù này, chắc chắn nó sẽ tính toán rõ ràng với ông, sau này nhà họ Đàm chúng ta gặp phiền phức rồi"



Nghe xong cả câu chuyện, Đàm Quốc Đống cũng đã hiểu sơ lược mọi chuyện.



Anh ta cười lạnh: “Ông nội, thật ra thì cũng không có gì phải lo lắng, Giang Nghĩa chỉ là một tên vô dụng không thể làm nên chuyện lớn, ngoại trừ đánh nhau thì có thể làm gì được chứ? Ai cũng biết anh ta có thể lên chức tất cả đều là dựa vào sự ủng hộ của nhà họ Đàm chúng ta, bây giờ chúng ta hợp nhất khoa học kỹ thuật Trọng Môn, có thể ủng hộ khoa học kỹ thuật Trọng Môn đối phó với anh ta, thế thì chẳng phải tiêu diệt khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc là chuyện chỉ trong vài phút à?"



Hình như là nói cũng đúng.



Đàm Vĩnh Thắng nói: “Con người Giang Nghĩa tâm tư kín đáo, nếu như chưa chắc chắn thì không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu, nếu nó đã quyết định tạo phản thì chắc chắn đã chuẩn bị rất kỹ càng. Ông lo lắng là nó sẽ hợp tác với nhà họ Triệu, khiến chúng ta trở tay không kịp.”



Đàm Quốc Đống bật cười.



“Nhà họ Triệu thì có gì đáng mà sợ chứ?”



“Ông nội, để cháu đi triệu tập người xử lý khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, giúp ông nội xóa bỏ nỗi lo trong lòng”



chapter content