Trong phòng làm việc chủ tịch khoa học kỹ thuật Trọng Môn.
Kerry ngồi trên ghế salon cười ha hả, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, anh ta sướng đến chết đi được.
Anh ta cười cả buổi trời, sau đó mới nói: “Không ngờ nha không ngờ nha, ngày hôm nay lại có một sự bất ngờ ngoài ý muốn, vốn dĩ anh đã muốn gia nhập vào nhà họ Đàm, sau đó sử dụng chút thủ đoạn để nhà họ Đàm đuổi Giang Nghĩa đi.”
“Kết quả lại hay quá, không đợi anh ra tay mà Giang Nghĩa đã tự động cút đi rồi.”
Laura cũng cười khổ mà nói: “Em cũng không ngờ là Giang Nghĩa lại là cháu trai của Đàm Vĩnh Thắng, mối quan hệ này quả thật khiến người khác khó tin mà.”
Dừng một chút, cô ta lại nói: “Nhưng mà có khi nào bởi vì sự tồn tại của mối quan hệ này sẽ khiến Đàm Vĩnh Thắng không ra tay với Giang Nghĩa? Dù sao thì hổ dữ không ăn thịt con.”
“Sẽ không đâu.” Kerry nói rất chắc chắn: “Thân phận của Giang Nghĩa rất thấp hèn, Đàm Vĩnh Thắng vì để bảo vệ địa vị và thanh danh của mình, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế để chơi chết cậu ta, đồng thời anh tin tưởng là Đàm Vĩnh Thắng sẽ dùng chúng ta để đối phó với Giang Nghĩa. Laura, cơ hội chuyển mình của chúng ta đến rồi.”
Laura cũng khá là vui mừng.
Advertisement
Chờ đợi lâu như thế, rốt cuộc cũng đã chờ đến lúc có thể đánh bại Giang Nghĩa.
Mặc dù bởi vì do Giang Nghĩa tự mình tìm đường chết cho nên mới dẫn đến cục diện này, nhưng ai kêu anh ta tìm đường chết chứ?
Laura siết chặt nắm đấm, tự nhủ: “Weiss, ba nuôi, rốt cuộc cũng đã có cơ hội để báo thù cho hai người.
Vừa mới dứt lời, không biết là vì lý do gì mà ảnh thờ của lão gia Rết trên bàn thờ lại rơi xuống cạch một tiếng, nằm ở dưới đất.
Gì vậy?
Laura nhanh chóng đi tới cầm lấy ảnh thờ của lão gia Rết, lau lau.
Advertisement
“Ba nuôi, ba cũng cảm thấy kích động có đúng không?” Laura khẽ cười.
Lại nhìn sắc mặt của Kerry trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta trừng mắt nhìn ảnh thờ, hơi thở càng ngày càng nặng nề.
Laura để ảnh thờ về chỗ cũ, sau đó lại nói: “Anh cả, em đi xử lý nhiệm vụ của công ty giao đây, anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
“Được, em đi đi.”
Đợi sau khi Laura đi rồi, Kerry mới đứng dậy nhìn về phía ảnh thờ.
Giọng điệu của anh ta không mấy thiện chí: “Ba nuôi, hình như ba không vui vẻ cho lắm nhỉ, sao vậy? Muốn nhắc nhở Laura rằng cái chết của ông và Giang Nghĩa không có liên quan gì với nhau à? Đáng tiếc, ông đã là một cái xác chết rồi, có bản lĩnh thì ông đi báo mộng đi, hahaha.
Bây giờ, Kerry đã không sợ hãi nữa.
Hoặc là nói không cần thể diện.
Cùng lúc đó, Giang Nghĩa dẫn người về đến khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
Anh vừa thông báo bộ phận kế toán chuẩn bị vốn lưu động, vừa chuẩn bị phương án để ứng phó với nhà họ Đàm, như đã quyết định khai chiến toàn diện, anh tin chắc là người nhà họ Đàm sẽ tìm đến cửa nhanh thôi.
Lâm Chí Cường nói: “Thống soái, ngày hôm nay đúng là anh đánh cho Đàm Vĩnh Thắng một cái thật vang, lúc đó thiếu chút nữa là Đàm Vĩnh Thắng đã hôn mê rồi.”
Bạch Dương phụ họa thêm: "Nhà họ Đàm tưởng là hợp nhất khoa học kỹ thuật Trọng Môn rồi thì có thể làm được gì à? Haha, trên đời này nào có chuyện gì mà thuận lợi như vậy. Thống soái, nước đi này của anh xem như đánh trúng điểm yếu, chắc là Đàm Vĩnh Thắng cũng muốn tự tử rồi”
Giang Nghĩa ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Thật ra thì ngày hôm nay anh cũng chỉ khua môi múa mép thôi, để cho Đàm Vĩnh Thắng không còn thể diện, nhưng trên thực tế lại không hề tạo thành bất cứ tổn thất nào cho Đàm Vĩnh Thắng.
Bây giờ, nhà họ Đàm vẫn là một con hổ hung ác.
Ở trước mặt nhà họ Đàm, khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc còn chẳng bằng một con sói, cùng lắm cũng chỉ là một con chó sủa gâu gâu mà thôi.
Đối đầu với nhà họ Đàm, độ khó tương đối lớn.
Nhưng bây giờ, Giang Nghĩa đã khôi phục chức vị Tu La chiến thần, lại có thân phận minh chủ khoa học kỹ thuật, hai thân phận hiển hách này đủ để bình định toàn bộ nhà họ Đàm.
Chướng ngại duy nhất đó chính là mối quan hệ của nhà họ Đàm rất rộng, muốn đối phó với nhà họ Đàm cũng không phải chỉ là đối phó với một mình nhà họ Đàm mà thôi, mà là phải đối mặt với toàn bộ thế lực nhà họ Đàm đang nắm giữ.
Cho dù là Tu La chiến thần thì áp lực cũng không hề nhỏ.
Lúc Giang Nghĩa đang suy nghĩ xem phải bắt đầu từ đâu, Miêu Đồng bước vào văn phòng: “Chủ tịch Giang, cậu chủ nhà họ Đàm - Đàm Quốc Đống đến rồi."
Nhanh như vậy à?
Giang Nghĩa vừa mới về chưa bao lâu, Đàm Quốc Đống liền theo tới. Haha, tốc độ cũng quá nhanh rồi đó.
“Mời anh ta vào phòng tiếp khách đi.
“Vâng.”
Miêu Đồng ra khỏi phòng.
Lâm Chí Cường hỏi: “Chắc chắn là Đàm Quốc Đống đến đây để hỏi tội, Thống soái đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Giang Nghĩa suy nghĩ rồi nói: “Lâm Chí Cường lập tức thông báo bên phía khu Giang Nam chuẩn bị tốt nguồn vốn lưu động”
“Cần bao nhiêu?”
“Càng nhiều càng tốt.”
Giang Nghĩa đứng dậy, dẫn Bạch Dương đi về phía phòng khách.
Đạp mạnh cửa bước vào trong, anh liền cảm nhận được một luồng khí thế mãnh liệt tràn tới, mỗi một người mà Đàm Quốc Đống mang đến đều mang theo khí thế hung hăng nhìn chằm chằm vào Giang Nghĩa.
Nhưng chỉ cần một ánh mắt của Giang Nghĩa là đã có thể đè ép khí thế của đối phương.
Làm sao mà chiến thần Tu La lại là người mà đám thường dân bọn họ có thể uy hiếp được chứ?
Ngồi xuống.
Trên mặt Giang Nghĩa không hề có ý cười, anh bình tĩnh hỏi: “Anh Đàm rồng đến nhà tôm đây là có chuyện gì vậy?"
Đàm Quốc Đống cười lạnh: “Biết rõ mà còn cố hỏi, không phải là anh tuyên bố mình sẽ rời khỏi nhà họ Đàm ở trước mặt mọi người, muốn bỏ tiền ra để chuộc lại à? Tôi đã dẫn kế toán nhà họ Đàm đến đây, ba mặt một lời thanh toán với anh, tóm lại là anh muốn bỏ ra bao nhiêu tiền để hoàn thành việc mua lại.”
Bạch Dương nhíu mày: “Chúng tôi đã tính toán rồi, sáu nghìn tỷ là đủ.
“Sáu nghìn tỷ?” Đàm Quốc Đống khinh thường nói: “Các người đang bố thí cho ăn mày hả? Doanh thu hàng năm của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc lên đến hàng chục nghìn tỷ, các người muốn chuộc về mà chỉ muốn bỏ ra sáu nghìn tỷ? Nằm mơ đi
Lúc này, Bạch Dương mới ý thức được nguy cơ to lớn đang ập tới.
Một gia tộc lớn như nhà họ Đàm làm sao có thể tùy tiện để công ty con của mình được mua lại dễ dàng như thế, chắc chắn là bọn họ sẽ tạo ra rất nhiều chướng ngại.
Hoặc là ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là phá sản đóng cửa.
Tuyệt đối không có khả năng để nó bay đi nhẹ nhàng như thế.
Đối với khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, đương nhiên cũng có những điều khoản quy định tương tự, nhà họ Đàm tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cho khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc muốn làm gì thì làm.
Thế là Giang Nghĩa hỏi: “Vậy các người muốn bao nhiêu tiền?”
“Không phải là chúng tôi muốn bao nhiêu tiền, mà là pháp luật quy định các người phải bỏ ra bao nhiêu tiền.” Đàm Quốc Đống vỗ vỗ tay: “Kế toán bắt đầu tính đi."