Chiến Thần Tu La

Chương 1907



Nhìn dáng vẻ của kế toán đang tính toán một cách nhanh chóng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán Bạch Dương, có trời mới biết cuối cùng sẽ cho ra một con số kinh khủng đến cỡ nào.

Mặc kệ là nhiều hay ít, chắc chắn không chỉ có sáu nghìn tỷ.

Đàm Quốc Đống nhẹ nhàng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, chép chép miệng, nhìn về phía Giang Nghĩa.

Advertisement

“Nói ra thì hình như tôi nên gọi anh một tiếng "anh" nhỉ?”

Giang Nghĩa khẽ cười: “Nếu như không chê thì cứ gọi tùy ý.”

Đàm Quốc Đống đặt tách trà xuống, nói một cách sâu xa: “Những chuyện mà năm đó ông nội làm đúng là có hơi quá đáng, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mấy cậu con trai trong những gia tộc lớn thì có ai mà không mang nợ phong lưu chứ?”

Advertisement



Dừng một chút, anh ta chỉ chỉ mình, lại nói: “Cứ lấy tôi làm ví dụ đi, cái tính đào hoa này không hề kém ông nội chút nào.”

“Giang Nghĩa, tôi có thể hiểu được tại sao anh lại tức giận, nhưng thật ra thì anh hoàn toàn có thể sử dụng cách khác để xử lý chuyện này mà, hoàn toàn không cần phải vạch trần khiến cho mối quan hệ phải cương cứng như thế.

“Dù sao thì chúng ta vẫn là "người một nhà" mà."

Lúc này, kế toán đã tính toán sổ sách xong, đưa giấy tờ cho Đàm Quốc Đống.

Anh ta cầm lấy rồi những thoáng qua, không hề gấp gáp lên tiếng, mà lại tiếp tục chủ đề trước đó: “Giang Nghĩa, thật ra thì anh không cần phải trả thù ông nội, chỉ cần để ông nội bồi thường thỏa đáng cho anh, không phải là tốt rồi à?”

“Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc của anh mạnh như thế, lại có ông nội đền bù cho anh, cho anh có nhiều tài nguyên hơn, để anh trở thành kẻ đứng đầu trong ngành hoàn toàn không phải là vấn đề.”

“Sao lại muốn cắt đứt tiền đồ của mình, lấy trứng chọi đá, đối đầu với nhà họ Đàm làm chi?”

Lời nói này vẫn có mấy phần đạo lý.

Nếu đổi lại là người bình thường, có lẽ đã bị Đàm Quốc Đống thuyết phục. Dù sao thì kết cục của việc đối đầu với nhà họ Đàm là cửu tử nhất sinh, không bằng nhân cơ hội này đầu hàng, đổi được càng nhiều lợi ích hơn.

Đáng tiếc, Giang Nghĩa không phải là người bình thường.

Anh cười nói: “Em trai ngoan, tôi xin nhận tấm lòng của cậu, nhưng con người đều có ý chí riêng, Giang Nghĩa này không phải là loại người thích ăn nhờ ở đậu ham sống sợ chết, chuyện gì đã quyết định rồi thì nhất định phải làm đến cùng”

Sắc mặt của Đàm Quốc Đống thay đổi: “Gỗ mục không thể đẽo! Giang Nghĩa, nếu như anh đã nói như vậy, được thôi, thế thì đừng có trách tôi không nể tình



anh em.”



Anh ta đập sổ sách xuống bàn, hung hăng nói: “Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc muốn thoát khỏi nhà họ Đàm à? Được chứ, không thành vấn đề, điều kiện tiên quyết là các người phải giao một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ tiền chuộc.



Một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ?



Thế chút nữa là Bạch Dương đã phun một ngụm máu, sao lại có thể tính ra con số này vậy chứ? Quả là hiếp người!



Anh ta lập tức cầm tờ giấy lên, càng nhìn càng hoảng sợ.



Hóa ra là khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc và nhà họ Đàm có mối liên quan nhiều như thế, nhà họ Đàm thiết lập đủ cửa ải cho khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc ở tất cả phương diện, đã sớm phòng bị chuyện khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sẽ mọc cánh bay một mình.



Đàm Quốc Đống dựa lưng vào ghế ngồi, hai chân bắt chéo.



“Anh trai tốt, một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ, chỉ cần anh trả hết số tiền này là đã có thể khôi phục lại sự tự do cho khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc. Sao nào, có thể bỏ tiền ra không?”



Mặc dù tài sản của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc nhiều đó, nhưng mà cũng không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy.



Doanh thu mỗi năm của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đều có thể đạt đến hàng chục nghìn tỷ, nhưng mà phần lớn trong số đó đều bị nhà họ Đàm lấy mất, cộng



thêm chi phí hoạt động của công ty, tổng cộng 8 năm qua mới tích lũy chưa đến sáu mươi nghìn tỷ.



Cho dù có móc hết tiền thì cũng không có khả năng chi trả cho một khoản tiền lớn như thế.



Đàm Quốc Đống chắc rằng Giang Nghĩa và khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc căn bản không có khả năng bỏ ra nhiều tiền như thế.



chapter content