Đàm Quốc Đổng không thể tin được anh ta, tự mình lấy bản quyết toán tới, tự mình mở máy tính lên hạch toán từng khoảng từng khoảng một, nghiệm chứng lại tốn nửa tiếng đồng hồ mới có thể nghiệm chứng xong.
Giang Nghĩa không nóng nảy, anh cứ lẳng lặng ngồi yên ở đó nhìn Đàm Quốc Đống nghiệm chứng.
“Sao nào, có vấn đề không?" Giang Nghĩa hỏi.
Sắc mặt của Đàm Quốc Đống trắng bệch.
Advertisement
Báo cáo tài khoản rất rõ ràng, không hề có bất cứ vấn đề gì, một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ điều đã được thanh khoản hoàn toàn.
Thậm chí, anh ta còn gọi điện thoại về kêu kế toán nhà họ Đàm nghiệm chứng lại ba lần.
Vẫn không có vấn đề gì.
Tại sao lại có thể như vậy?
Advertisement
Đàm Quốc Đống khó hiểu nhìn Giang Nghĩa, anh ta nói: “Doanh thu hằng năm của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc là bao nhiêu, tôi đều biết rất rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng có nguồn thu nhập vượt mức như thế.
“Giang Nghĩa, rốt cuộc thì số tiền này đến từ đâu? Tiền của anh có sạch sẽ hay không hả?”
Giang Nghĩa cười: “Nếu cậu cảm thấy có vấn đề, vậy thì mời cậu điều tra, bây giờ tôi chỉ muốn nói cho cậu một chuyện... có phải một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ đã được kết toán sạch sẽ rồi?”
Đàm Quốc Đống lạnh mặt, nghiến răng.
Do dự một lúc lâu, anh ta thở phì một hơi, vô cùng bất mãn mà nói: “Một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ, đã được thanh toán đủ, một đồng cũng không thiếu, nhưng..."
“Không nhưng nhị gì hết.” Giang Nghĩa đưa tay chỉ ra cửa: “Nếu đã thanh toán xong xuôi, hơn nữa khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc và nhà họ Đàm lại không có
quan hệ gì với nhau, nếu đã như vậy, cậu Đàm, mời cậu về cho, chỗ chúng tôi không chào đón người nhà họ Đàm.”
Đàm Quốc Đống siết chặt nắm đấm.
Anh ta không phục, nhưng không phục thì có thể làm gì được chứ. Người ta đã thanh toán sạch sẽ ngay cả một đồng cũng không thiếu.
“Giang Nghĩa, anh chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra rõ anh đã sử dụng mánh khóe gì.
Đàm Quốc Đống đứng dậy bỏ đi, mấy tên kế toán cũng đi theo sau.
Đợi đến lúc toàn bộ người nhà họ Đàm đều đi hết rồi, Bạch Dương cười to: “Thống soái, lúc nãy anh uy phong lẫm liệt lắm nha, đánh cho Đàm Quốc Đống không ngước mặt lên nổi.”
“Lúc đầu em biết mình phải bồi thường một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ, em bị dọa sợ chết đi được, chúng ta đào đâu ra nhiều tiền như thế chứ?"
Lúc nói ra lời này, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Giang Nghĩa có chút không thích hợp.
Bạch Dương hỏi: “Thống soái, hình như là anh có tâm sự?”
Giang Nghĩa nhấp một ngụm trà, anh nói: “Giống như cậu đã nói, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Bạch Dương sửng sốt, lắc đầu.
Giang Nghĩa giải thích: “Tôi đã chuyển tất cả tiền từ giải trí Ức Châu và khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đến đây, gần như là đã móc rỗng ba công ty mới có thể góp đủ một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ.”
“Bây giờ, ba công ty lớn đều đứng bên bờ chuẩn bị sụp đổ, nếu như xuất hiện vấn đề ở đâu đó thì chắc chắn phải sụp đổ."
“Lần này, nhà họ Đàm thật sự khiến tôi đổ máu rồi."
Nghe như vậy, Bạch Dương không còn cười được nữa.
Hóa ra là Giang Nghĩa đã móc rỗng cả ba công ty mới có thể góp đủ một trăm năm mươi bốn nghìn tám trăm tỷ, vậy...
Vậy sau này phải làm sao đây?
Cũng may là giải trí Ức Châu và khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đều ở xa khu Giang Nam vẫn có thể từ từ khôi phục lại, từ từ kiếm tiền trở về.
Vấn đề là khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc thời thời khắc khắc đều bị nhà họ Đàm quan sát.
Nếu như có một chút sai lầm thì sẽ ngã quỵ
Nhà họ Đàm chắc chắn sẽ không muốn để khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc khôi phục lại, bọn họ sẽ đánh vào điểm yếu, khoa học kỹ thuật Trọng Môn cũng quan sát nhất cử nhất động, có thể nói là khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc cũng chưa thể vượt qua nguy cơ.