Anh và Bạch Dương ra khỏi phòng tiếp khách, đi ra ngoài công ty, vừa hút thuốc vừa thương lượng kế hoạch tiếp theo nên làm như thế nào.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lại nhìn thấy ánh lửa bùng cháy ở phía xa xa, đồng thời còn có từng luồng khói dày đặc bốc lên.
“Sao vậy?”
“Có chuyện gì thế?”
Miêu Đồng nói: “Chủ tịch Giang, hình như là ở bên kia đang cháy, có rất nhiều người còn đang mắc kẹt ở trong tòa nhà.
Advertisement
“Đến xem thử đi”
Giang Nghĩa ném bỏ tàn thuốc, anh lập tức lái xe chạy đến hiện trường.
Chạy được một nữa, xe không thể chạy vào trong.
Bởi vì là giờ cao điểm mọi người tan làm, trên đường bị kẹt cứng, Giang Nghĩa bước xuống xe, phát hiện lối đi khẩn cấp dành cho xe cứu bảo hai bên đều đã bị xe hơi cá nhân chiếm hết.
Advertisement
Xe cứu hỏa căn bản không thể chen vào.
Lúc này, các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đang cố gắng dọn đường muốn đến cứu hỏa.
Vấn đề là hiện tại là giờ tan làm, có rất nhiều xe, những dãy xe kẹt cứng căn bản không có cách nào có thể vượt qua.
Nếu như thật sự đợi đến lúc xe cứu hỏa qua được rồi, e là tòa cao ốc đã bị đốt thành tro.
Giang Nghĩa xông vào đám người, Bạch Dương theo sát ở phía sau.
Nhưng lúc bọn họ đến gần hiện trường nơi xảy ra vụ cháy, có thể nhìn thấy hóa ra là một tòa cao ốc ba mươi tầng đang bốc cháy, năm sáu tầng ở trên đỉnh đã bị cháy rụi, thế lửa càng ngày càng hung, còn đang không ngừng lan tràn.
Thang máy đó không thể sử dụng được nữa.
Những người đang bị kẹt ở bên trong đau khổ kêu gào, gần như là nằm trong trạng thái chờ chết.
Lúc này, có một người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi vọt tới, lớn tiếng hét lên với đám cháy: “Bà ơi, con ơi, hai người chịu đựng một chút đi, tôi đã gọi người đến cứu mọi người rồi.
Ông ta kêu hết tiếng này đến tiếng khác, cũng không biết là người trong đám cháy có thể nghe được hay không.
Bạch Dương bước tới quan sát, nhỏ giọng nói bên tai Giang Nghĩa: “Thống soái, người đó chính là Triệu Chí Lai, là gia chủ đương thời của nhà họ Triệu.
Gia chủ nhà họ Triệu?
Trọng lượng của năm chữ này tương đối nặng.
Thân phận và địa vị của Triệu Chí Lai có thể đánh đồng với Đàm Vĩnh Thắng, là nhân vật lớn đứng đầu ở thủ đô.
Tài sản của nhà họ Triệu cũng khó mà tưởng tượng được.
Dù sao thì trước đó nhà họ Triệu được xem là người sở hữu khoa học kỹ thuật Trọng Môn.
Thế lửa càng ngày càng mãnh liệt, xe cứu hỏa vẫn không có dấu hiệu chạy đến, mắt thấy ngọn lửa to sắp cướp đi mạng sống của mọi người, Triệu Chỉ Lai không chịu nổi nữa.
Ông ta hét to với những người ở đây: “Người nào có thể cứu vợ và cháu trai cháu gái của tôi, tôi sẵn sàng bỏ ra một tỷ năm trăm triệu cho người đó.
Một tỷ năm trăm triệu.
Đối với người bình thường mà nói, đây chắc chắn không phải là một con số tầm thường.
Chỉ là......
Mọi người nhìn tòa nhà với ngọn lửa cao vời vợi, trong lòng khiếp sợ, có nhiều tiền hơn đi nữa thì cũng không dám vào trong.
“Ba tỷ” Triệu Chí Lai tiếp tục tăng giá, nhưng vẫn không có người nào sẵn sàng bước ra cứu người.
“Sáu tỷ.
Vì để cứu người, Triệu Chỉ Lai cũng không thể quan tâm nhiều như thế, ông ta lại tăng giá một lần nữa.
Con số này chắc chắn có thể khiến người khác rung động.
Đều nói trọng thưởng tất có dũng phu, nhưng mà hiện thực rất tàn nhẫn, vậy mà lại không có bất cứ ai dám bước ra kiếm sáu tỷ này.
Không phải là không muốn kiếm tiền, mà là không có năng lực.
Nhìn ngọn lửa đang cháy phừng phừng, một khi đi vào đó thì không chết cũng sẽ bị thương, vì kiếm tiền mà bán cả mạng mình, vậy thì coi như không có lời rồi.
Bạch Dương lắc đầu: “Chắc là không có ai có thể cứu nổi đâu.