Vốn dĩ chuyện anh hùng xả thân vì nghĩa là chuyện đáng được khẳng định và khích lệ.
Tuy nhiên việc làm của Giang Nghĩa chẳng những không khiến mọi người sùng bái, ngược lại còn gây ra sự mỉa mai chế giễu từ đám đông. “Hờ hờ, đúng là kẻ muốn tiền chẳng màng đến mạng sống”
“Chắc là não úng nước rồi, không nhìn xem lửa lớn đến mức nào, anh ta chỉ là người bình thường thôi có thể vào cứu người được chắc?” “Người bây giờ cứ thấy tiền là chẳng còn tí chỉ số thông minh nào nữa.
“Nhìn cho kỹ đi, bây giờ anh ta vào đó cứu người, lát nữa sẽ có người khác chạy vào cứu anh ta đấy.
“Đúng là kẻ thiếu năng cần tiền không cần mạng.
Advertisement
Mọi người mỗi người một câu, cho rằng Giang Nghĩa làm gì cũng sai, trong mắt họ anh làm vậy là vì “sáu tỷ” kia.
Cũng không nghĩ xem mình có khả năng nhận được sáu tỷ đó không.
Nếu cứu người dễ dàng như vậy thì người khác đã đứng lên từ lâu rồi, sao còn tới lượt anh?
Đồ ngu không có não!
Advertisement
Trên thực tế, Triệu Chí Lai cũng chẳng có niềm tin vào Giang Nghĩa lắm.
Lửa lớn như thế làm sao cứu được?
Tuy nhiêu người duy nhất Triệu Chí Lai có thể tin tưởng bây giờ là Giang Nghĩa, cho dù không tin cũng phải cắn răng nói: “Làm phiền đồng chí rồi!”
Những người đứng hóng hớt đều đang chờ xem kẻ ngốc cần tiền không cần mạng sống này chơi chết mình như nào.
Bạch Dương lau mồ hôi lạnh, sợ Giang Nghĩa bốc đồng xông vào.
Anh ta không hiểu vì sao Giang Nghĩa lại để tâm đến phần thưởng sáu tỷ này như thế?
Giữa sự chế giễu và hoài nghi của mọi người, Giang Nghĩa lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra, tìm một dãy số rồi bấm gọi.
“Hổ Pháo?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng lanh lảnh như chuông đồng: “Có! Thống soái có nhiệm vụ gì ạ?”
“Số 1108 đường Thanh Hoà có một vụ cháy lớn, nhiều người đang mắc kẹt ở trong, mau chóng tới giải cứu.
“Rõ!”
Bây giờ Giang Nghĩa đã giành lại quyền quản lý Thần La Thiên Chinh, điều động nhân lực khá thuận tiện, chỉ là dưới tình huống bình thường anh sẽ không dùng tới quyền lợi này.
Bây giờ để cứu người, anh không thể không dùng tới.
Giang Nghĩa cúp điện thoại.
Anh nhìn Triệu Chí lại, bình tĩnh nói: “Tôi đã thông báo cho người tới cứu rồi, xin hãy kiên nhẫn chờ một lúc”
Gọi điện?
Thông báo cho người khác?
Sắc mặt Triệu Chỉ Lai dần thay đổi, nếu thông báo được cho người khác thì ông ta còn cần nhờ tới anh nữa không?
Triệu Chí Lai là gia chủ nhà họ Triệu, mối quan hệ không hề nhỏ, ông ta đã liên hệ với cục thành phố yêu cầu lính cứu hoả mau tới rồi.
Tôi còn cần cậu thông báo làm gì nữa?
Chẳng lẽ chỉ một cuộc điện thoại của cậu, không tốn chút công sức nào cũng muốn Triệu Chí Lai tôi phải bỏ ra sáu tỷ? Cậu coi tôi là kẻ ngốc đấy à? “Khốn kiếp!”
Triệu Chí Lai chửi lớn: “Cậu là đồ khốn kiếp, ông đây không rảnh dây dưa vớ vẩn với cậu, không có năng lực cứu người thì cút sang một bên!”
Ông ta thật sự bị dồn ép sốt ruột, đủ mọi lời chửi thề bắt đầu tuôn ra.
Người vây xem càng vui vẻ hơn.
“Vừa nãy mọi người có nghe thấy không? Tên ngốc kia gọi điện thông báo cho người tới cứu đấy, ha ha ha, buồn cười chết tôi mất, không tốn chút sức nào mà cũng muốn lấy được sáu tỷ, đúng là không biết xấu hổ.
“Đúng thế, một cuộc điện thoại là có thể dập lửa được à? Ha ha, trừ khi anh ta gọi cho Long Vương, bảo Long Vương cho một trận mưa lớn, nếu không gọi cho ai cũng vô dịch.
“Người thời nay thật là không có lương tâm, gia chủ nhà họ Triệu lo lắng cho vợ và cháu gái lắm rồi mà cậu ta còn dùng thủ đoạn hèn hạ này để lừa tiền, đúng là đáng ghét.
Việc làm của Giang Nghĩa trong mắt mọi người là hành vi của kẻ lừa đảo.
Không đi vào cứu người mà cũng muốn kiếm được sáu tỷ của người ta.
Hành vi cháy nhà hôi của này thật sự khiến người ta rất phản cảm, vì thế mọi người đều mắng chửi: “Đồ khốn kiếp này, tránh xa ông đây ra!”
“Sao xã hội lại có loại người ghê tởm như cậu chứ? Nhìn thấy là buồn nôn.
Giang Nghĩa lắc đầu bất đắc dĩ, không để lời mọi người nói trong lòng, anh ngửa đầu nhìn lên trời, dường như đang chờ gì đó.