Chiến Thần Tu La

Chương 1913





Giang Nghĩa lặng lẽ rời khỏi đám đông, như thể chuyện cứu người không liên quan gì đến anh.

Bạch Dương nhanh chóng chạy theo.

Trên đường trở về công ty, Bạch Dương tò mò hỏi: “Thống soái, không ngờ anh lại điều động hàng trăm chiếc máy bay của Thần La Thiên Chinh đến để cứu người đấy.

Giang Nghĩa nhàn nhạt nói: “Mạng người nguy cấp, đương nhiên phải cứu

Advertisement

“Nhưng..” Bạch Dương nói: “Thống soái à, người anh cứu là người của nhà họ Triệu, Triệu Chí Lai còn là gia chủ của nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu này có rất nhiều khúc mắc với chúng ta.

Giang Nghĩa trả lời: “Không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Nhà họ Triệu nhằm đến chúng ta chỉ vì khi đó chúng ta giúp ích cho nhà họ Đàm, nhưng bây giờ thì không phải nữa rồi"

“Hơn nữa hiện giờ chúng ta đang khai chiến trực diện với nhà họ Đàm, nếu nhà họ Triệu lại công kích chúng ta thì chúng ta thực sự cách cái chết không xa nữa. Vậy nên hoà hoãn quan hệ với nhà họ Triệu là điều rất cần thiết.

Advertisement



Bạch Dương gật đầu, điều này thực sự có lý.

Nếu đồng thời bị nhà họ Đàm và nhà họ Triệu cùng công kích thì dù là Đại La Kim Tiên cũng khó có cơ hội trốn thoát.

Huống hồ hiện giờ khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đã bị mọi rỗng, bên ngoài mạnh bên trong rỗng, càng không thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

“Khoan đã, không đúng.

Bạch Dương đột nhiên hỏi: “Nếu chúng ta muốn hoà hoãn quan hệ với nhà họ Triệu thì sao vừa nãy anh không tiết lộ thân phận? Để nhà họ Triệu nợ chúng ta một ân huệ, nghĩ đến điều tốt của chúng ta chẳng phải tốt hơn sao?”

Đây cũng là chuyện người bình thường sẽ làm.

Nhưng Giang Nghĩa không làm vậy.

Sau khi cứu người nhà họ Triệu xong, Giang Nghĩa lựa chọn “làm việc tốt không để lại tên” lặng lẽ rời đi.

Như vậy làm sao Triệu Chí Lai biết người cứu người nhà mình là người của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc? Sao có thể hoà hoãn mối quan hệ với nhà họ Triệu đây?

Bạch Dương không hiểu.

Giang Nghĩa cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại: “Bạch Dương, cậu có biết điển cố núi Lâm Đồng, Tần Quỳnh cứu giả không?”

Bạch Dương gật đầu: “Tần Quỳnh đánh đuổi Dương Quảng truy binh, giải cứu cả nhà Lý Uyên.



Giang Nghĩa nói: “Đúng thế, khi ấy Tần Quỳnh không để lại tên, làm việc tốt xong âm thầm rời đi. Lý Uyên không biết tên ân nhân, vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, thậm chỉ còn đặt bài vị tại nhà để thờ cúng.



“Chuyện càng kéo dài, Lý Uyên càng để tâm đến chuyện này. Cho đến một ngày sau này, Lý Uyên gặp lại Tần Quỳnh, tình cảm nhiều năm dâng lên, ông ta trọng dụng Tần Quỳnh, thăng quan tiến chức”



Bạch Dương hiểu ngay.



“Thì ra Thống soái đang chơi trò lạt mềm buộc chặt à?"



“Anh cứu Triệu Chí Lai không phải không muốn nhận lại báo đáp mà là muốn nhận được nhiều hơn nữa.



“Thứ anh coi trọng không phải sáu tỷ phí cảm ơn mà là liên minh với cả nhà họ Triệu!”



Câu này nói đúng rồi.



Giang Nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có lẽ trận hoả hoạn hôm nay là ý trời. Nếu có thể nhân cơ hội này liên minh với nhà họ Triệu, cùng nhau chống lại nhà họ Đàm thì cơ hội thắng của chúng ta sẽ lớn hơn nhiều.”



Chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước.



Một lúc sau, Bạch Dương hỏi: “Vậy anh định khi nào thì cho Triệu Chí Lai biết anh là người cứu gia đình ông ta?”



“Ừm... điều này cần phải lên kế hoạch cẩn thận, chúng ta cần phải cố ý tình cờ tạo ra cơ hội cho Triệu Chí Lai chủ động báo đáp”.



Bảo đáp?



Bạch Dương mỉm cười, anh ta đã biết Giang Nghĩa định làm gì.



chapter content