Nắm đấm của Triệu Hải Nhân siết chặt, hận không thể tát cho Giang Nghĩa hai cái để trút giận.
Bảo vệ đi tới hỏi: “Cậu cả, cần gọi người tới xử lý hai tên khốn này sao?”
Xử lý?
Advertisement
Ha ha, thực lực của Giang Nghĩa có bao nhiêu, Triệu Hải Nhân vẫn khá rõ ràng.
Anh ta xua tay, bảo bảo vệ lùi sang một bên, sau đó mặt mày lạnh lùng nói: “Giang Nghĩa, khi anh ở khu Giang Nam thì đối đầu với tôi, sao hả, tới thủ đô vẫn muốn tìm tôi gây khó dễ? Xem thường nhà họ Triệu ở thủ đô tới thế cơ à?”
Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Không phải tôi muốn tìm anh gây khó dễ, mà là anh tìm tôi gây khó dễ. Mấy ngày trước tôi đặt phòng bao ở đây, nhà họ Triệu các anh không thèm thương lượng một câu, vừa tới thì chiếm phòng bao của chúng tôi, còn không cho chúng tôi đi vào, đây là đạo lý gì?”
Triệu Hải Nhân nhíu chặt mày.
Advertisement
Nhà họ Triệu giàu xụ, một hơi bao cả khách sạn, căn bản không nghĩ nhiều như thế.
Người bình thường cũng không dám đối đầu với nhà họ Triệu.
Ai có thể ngờ trong này còn có phòng bao của Giang Nghĩa?
Sự việc tới nước này nói cái gì cũng muộn rồi, danh tiếng của nhà họ Triệu chắc chắn không thể bị phá hỏng, nếu hôm nay nhượng bộ, vậy mặt mũi của nhà họ Triệu để ở đâu?
Vừa hay, thù mới hận cũ tính chung!
Triệu Hải Nhân mặt mày lạnh lùng nói: “Giang Nghĩa, đừng tưởng thân thủ của anh giỏi thì ghê gớm, nơi này là thủ đô, không phải là nơi rách nát của anh. Hôm nay, tôi bất luận như nào cũng không thể để anh bước vào cửa lớn một bước!”
Giang Nghĩa ngẩng đầu: “Nếu đã như vậy thì không có gì để nói nữa.
Anh căn bản không nhượng bộ, tiếp tục đi vào trong.
Triệu Hải Nhân khế phất tay, có thêm vệ sĩ vây lại, mắt thấy một trận đại chiến sắp bắt đầu.
Vào lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng cách đó không xa, cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn 60 tuổi bước xuống.
“Đang nháo cái gì?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Giang Nghĩa và Bạch Dương liếc nhìn nhau, trong ánh mắt là biểu cảm khó nắm bắt, giống như tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của bọn họ.
Tất cả hành vi của bọn họ ngày hôm nay đều là đang diễn trò.
Đều là đang cho Triệu Chí Lai một cơ hội trả ơn.
Triệu Hải Nhân vừa nhìn thấy Triệu Chỉ Lai tới, lập tức đi tới, cung kính nói: “Ba, có người gây sự, con đang xử lý”
“Ổ? Ai to gan như vậy, dám gây sự vào ngày sinh nhật của nhà họ Triệu chúng ta?”
Triệu Chí Lai đi tới, Giang Nghĩa xoay người lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ một khoảnh khắc, vẻ mặt Triệu Chí Lai thay đổi, mới đầu còn khí thế bừng bừng, lập tức trở nên rất kích động, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
1 tuần nay, ông ta ngày nào cũng nghe ngóng hôm đó là ai ra tay cứu nhà bọn họ.
Nhưng người đó giống như thần tiên, thoáng cái thì không thấy đâu nữa.
Không ngờ nha không ngờ nha, vậy mà hôm nay lại gặp nhau, điều này khiến Triệu Chí Lai rất vui mừng.
Triệu Hải Nhân không phát hiện sự thay đổi trong sắc mặt của ba, vẫn đang hằn học nói: “Ba, chính là tên khốn này gây chuyện, bây giờ con tập trung người xử lý anh ta!"
Triệu Chí Lai lúc này nổi giận đùng đùng, trừng mắt với Triệu Hải Nhân, gầm lên: “Láo toét! Con sao có thể dùng loại thái độ này đối đãi với ân công chứ? Mau, kêu người ra đây nghênh đón, cố gắng tiếp đãi ân công.