Hết rồi, con chó số một hoàn toàn không đứng lên được nữa, mạng của nó bị con chó số hai đoạt mất, cho dù nó cơ thể cường tráng, cao to, cuối cùng vẫn rơi vào một chữ thua.
Nhìn con chó số một thua trên sân khấu, Triệu Hải Nhân mặt mày tái nhợt, cảm thấy giống như mình nằm trên sân khấu.
Xấu hổ, đau khổ.
Advertisement
“Không, không thể nào.
Sự việc tới nước này có nói không thể nào thì có tác dụng gì?
Sự thật rành rành.
“Con chỉ số hai thắng, anh Giang thẳng rồi.
Advertisement
Triệu Dung lập tức vỗ tay chúc mừng, làm mặt quỷ với Triệu Hải Nhân: “Anh, anh thua rồi! Bây giờ anh biết mắt nhìn của anh Giang giỏi thế nào rồi chứ?”
Triệu Hải Nhân lòng đau như cắt.
Thua cũng thôi đi, sao em gái mình cưng chiều 20 năm, lúc này còn nghĩ cho người ngoài chứ?
Khó chịu.
Quả nhiên, tình thân không địch lại tình yêu”
Mọi người đều vỗ tay, chúc mừng cho Giang Nghĩa, Triệu Chí Lai cũng cười nói: “Phục rồi, lão phu thật sự phục rồi. Cậu Giang, mắt nhìn của cậu thật sự giỏi, nhìn một cái thì nhìn ra con chó số hai có thể thắng, thật là người tài.
Giang Nghĩa xua tay: “Triệu gia chủ quá khen.
Vốn mọi người khen Giang Nghĩa, Triệu Hải Nhân khiêm tốn hơn chút, vậy chuyện cá cược đó có thể thuận thế lấp liếm đi, cũng không có ai không có mắt ép muốn ép Triệu Hải Nhân đi đánh nhau với chó.
Đáng tiếc, có một ngoại lệ.
Bạch Dương nhìn như vô ý mà bổ sung một câu: “ằm, con chó số một thua rồi, không phải là phó chủ tịch Triệu đã cược thua hay sao?”
Một câu nói này giống như con dao đâm trong tim Triệu Hải Nhân.
Fuck!
Vốn đều muốn vàng thau lẫn lộn, lấp liếm cho qua, Bạch Dương cứ phải nhắc tới.
Mọi người ở đây cũng rất ngại ngùng.
Ai cũng nhớ tới cá cược này, nhưng trừ Bạch Dương ra, mọi người đều không muốn cũng không dám nhắc tới, dù sao người thua là người thừa kế của nhà họ Triệu, phó chủ tịch của tập đoàn Triệu Gia!
Kêu anh ta đánh nhau với chó, vậy mặt mũi của nhà họ Triệu biết để đi đâu?
Nhưng nếu Triệu Hải Nhân thua cược lại không thực hiện, vậy mặt mũi của anh ta sẽ mất sạch, nhà họ Triệu sẽ chịu cái danh thua không nổi.
Khó.
Sau khi đấu tranh hồi lâu, Triệu Hải Nhân đứng dậy một cước đạp ghế ra.
“Đàn ông con trai nói thì phải nhận.
“Tôi thua, tôi nhận.
“Bây giờ tôi đi giết con chó số hai, thực hiện lời cá cược của tôi”
Trái tim của mọi người đều treo ngược cả lên, cái này đùa hơi lớn rồi, người thừa kế của nhà họ Triệu đi đánh nhau với chó, chuyện này nếu lên báo, mặt mũi của nhà
họ Triệu sẽ như nào?
“Hải Nhân.. Triệu Chỉ Lai cũng không muốn con trai của mình đi đánh nhau với chó, nhưng tự tạo nghiệt không thể sống, ai kêu Triệu Hải Nhân không có chuyện gì đi cá cược? Nội dung cá cược còn là do bản thân đặt ra.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Triệu Hải Nhân đi lên sân khấu.
Đi tới cửa, Triệu Hải Nhân liếc nhìn nhân viên.
Cái nhìn đó, nhân viên biết phải làm sao rồi; bọn họ đều là thủ hạ cũ của Triệu Hải Nhân, rất hiểu tâm tư của Triệu Hải Nhân, không cần nói thì biết nên thay chủ tử làm việc như nào.
Nhân viên khẽ gật đầu, sau đó mở cửa ra.
Vốn nên khống chế con chó số hai trước, sau đó rồi mở cửa để Triệu Hải Nhân đi vào mới đúng.
Kết quả nhân viên căn bản mặc kệ con chó số hai, trực tiếp mở cửa ra, lần này thì xong rồi, con chỉ số hai nhìn thấy cửa mở ra thì lập tức xông ra, từ trên sân khấu nhảy xuống!