Nếu con chó số hai chạy thoát ra ngoài, vậy chắc chắn không thể để nó chạy loạn không phải sao? Làm người khác bị thương thì phải làm sao? Có cái cớ này, mấy nhân viên đi tới đánh một trận, thuận tiện giết con chó số hai, vậy không phải là xong rồi hay sao?
Như vậy, Triệu Hải Nhân không cần đánh nhau với chó, mọi vấn đề đều không tồn tại nữa.
Loại suy nghĩ này rất hay.
Nhưng kế hoạch chưa kịp thay đổi.
Còn chưa đợi nhân viên kịp đi lên vây giết con chó dữ số 2, con chó đó lập tức bổ nhào lên một cái bàn, là bàn của đám Giang Nghĩa!
Advertisement
Không kỳ lạ.
Tầm nhìn ở bàn Giang Nghĩa tốt nhất, khoảng cách gần nhất, con chỉ số hai xông ra sẽ lập ức nhảy lên bàn của bọn họ là điều rất bình thường.
Chỉ là như này đã dọa chết người ở bàn này.
Không chỉ người bàn này bị dọa, Triệu Hải Nhân và những nhân viên đó cũng bị dọa cho mặt mày mất máu.
Advertisement
Bàn đó đều là nhân vật quan trọng của nhà họ Triệu, bất cứ ai trong đó bị thương đều sẽ mang tới tổn thương lớn và nặng nề cho nhà họ Triệu!
“Mau, mau giết con chó dữ đó!”
Không cần Triệu Hải Nhân hạ lệnh, nhân viên cũng biết tình hình nghiêm trọng cỡ nào, mấy người vây lại.
Nhưng không kịp rồi.
Con chó dữ đó sủa dữ tợn, một cô gái như Triệu Dung đầu từng thấy cảnh tượng này? Bị dọa cho biến sắc, tay chân lạnh toát, ngẩng đầu hét to.
"Á!"
Một tiếng hét này trực tiếp thu hút chú ý của con chó dữ số hai, nó nhìn Triệu Dung, sau đó lao tới.
7
Há cái miệng đỏ lòm, cắn về phía cổ của Triệu Dung.
Một màn này giống như cảnh tượng cắn xé con chó số một, ngay cả con chó số một với thân hình cường tráng cũng bị cắn chết, huống chi là thiếu nữ liễu yếu đào tơ như Triệu Dung?
Trong nháy mắt, trái tim của tất cả mọi người đều treo ngược lên.
Đặc biệt là Triệu Hải Nhân, anh ta cảm thấy bầu trời cũng sắp sập xuống.
Triệu Dung là em gái anh ta yêu thương nhất, cho dù bản thân anh ta chết, cũng không muốn em gái chết.
Đối với tên cuồng em gái này mà nói, điểm yếu lớn nhất chính là cô em gái Triệu Dung này, nếu vì tâm tư nhỏ, tính kế nhỏ của anh ta mà hại chết em gái...
Hậu quả căn bản không dám nghĩ.
Triệu Hải Nhân e là cả đời đều sẽ sống trong ám ảnh, thậm chí sẽ tự sát cũng không chừng.
“Dung!!!!”
“Đừng!”
Triệu Hải Nhân đã hoàn toàn hết cách rồi, cái miệng đỏ lòm của con chó dữ đã tới gần cổ của Triệu Dung, nhân viên cũng cách rất xa căn bản không chạy tới kịp.
Mắt thấy Triệu Dung sắp vì sự ích kỷ của Triệu Hải Nhân mà chết dưới miệng chó.
Trong nháy mắt...
Một bàn tay thô to có lực đột nhiên đưa ra, túm chặt cổ của con chó số hai, ẩn nó lên bàn ăn!
Con chó số hai liều mạng giãy dụa, muốn giãy thoát khỏi bàn tay này, muốn quay lại cắn xé.
Sức của con chó dữ rất lớn.
Nhưng sức có lớn nữa cũng không giấy thoát được khỏi bàn tay này, giống như Tôn Ngộ Không có giỏi nữa cũng không thoát được khỏi Ngũ Chỉ Sơn của phật tổ Như Lai.
Bị chế phục hoàn toàn.
Mặc nó sủa, giãy dụa cũng không có ích gì, bàn tay đó ghì chặt cổ của con chó số hai, đè chặt trên bàn ăn.
Vững như Thái Sơn.
Mãi tới lúc này, trái tim của mọi người mới hạ xuống.
Triệu Hải Nhân ngay cả đứng cũng không đứng vững, đặt mông ngồi ở trên bậc thềm của sân khấu, há miệng thở dốc.
Vừa rồi suýt nữa hại chết em gái, thật sự là bị dọa chết rồi.