Cả đời này Triệu Hải Nhân ghét Giang Nghĩa vô số lần, nhưng chỉ có lần này anh ta thật lòng cảm ơn Giang Nghĩa.
Nếu không có Giang Nghĩa, em gái Triệu Dung của anh ta bây giờ đã chết rồi.
Cảnh tượng vừa rồi thật sự dọa cho Triệu Hải Nhân toát cả người mồ hôi lạnh
Anh ta nuốt nước bọt, từ trên đất bò dậy, mằng mấy nhân viên: “Mẹ kiếp các người làm ăn kiểu gì đấy? Ngay cả một con chó cũng không trông được? Một đám phế vật, trừ mỗi người một tháng tiền lương! Còn ngây ra đó làm gì? Mau lên, đánh chết con chó dữ này cho tôi!”
Advertisement
Mấy nhân viên đều bị dọa mất hồn.
Vừa rồi nếu Triệu Dung bị con chó số hai cắn vào cổ, vậy cái mạng nhỏ của mấy người bọn họ đều mất hết, vậy nên bọn họ cũng hận thấu xương con chó này.
“Thật là đồ con chó không biết tốt xấu, vậy mà dám vô lễ với cô Triệu, mấy anh em, giết nó!”
Một đám nhân viên cầm các loại công cụ đi tới.
Advertisement
Khi bọn họ chuẩn bị ra tay, Giang Nghĩa bỗng giơ tay lên: “Đợi đã.
“Anh Giang, anh có gì muốn nói?”
“Con chó này giữ lại mạng của nó đi.
"Á?"
Mấy nhân viên đều ngây người, Giang Nghĩa đang nói đùa gì thế? Con chó dữ này suýt nữa hại chết Triệu Dung, sao có thể giữ lại mạng của nó chứ?
Triệu Hải Nhân mới vừa có chút cảm kích với Giang Nghĩa, lúc này cũng không còn nữa.
Anh ta đi tới nói: “Giang Nghĩa, anh có biết anh đang nói gì không?”
Giang Nghĩa nhìn con chó số hai ghì trong tay, trong ánh mắt mang theo một tia thương xót, lạnh nhạt nói: “Thật ra mọi chuyện không phải lỗi của nó. Các người bắt
nó về, là muốn để con chó số một cắn chết nó, nó không dễ gì mượn ý chí quật cường sống tiếp, anh còn muốn giết chết nó”
“Vậy nên khoảnh khắc nó nhìn thấy cửa mở ra mới nóng lòng chạy ra"
“Chỉ là thế giới rộng lớn, đâu có chỗ cho nó dung thân? Anh nhìn xem, một khách sạn lớn như này, đều là con người, một con chó như nó thật lẻ loi.
“Nó là bị chúng ta dọa, cho nên mới làm ra hành vi khác thường như này”
“Các anh nhìn mắt của nó, tuy tàn nhẫn, hung ác, nhưng cũng tràn ngập sự bi thương và van nài; mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi không dễ chịu?” “Vậy nên, giữ lại một mạng cho nó đi.
Những lời này khiến Triệu Hải Nhân đơ mặt, đây không phải là một con chó thôi sao? Nói cứ như còn đáng thương hơn người thế?
Giang Nghĩa thật lòng thương xót, hay là đang giả bộ?
Khi Triệu Hải Nhân do dự không quyết, Triệu Dung bị dọa đã hoàn hồn, lông mày hơi nhíu lại, nói: “Anh, em cảm thấy anh Giang nói có lý, con chó này thật sự rất đáng thương.
“Thật ra các anh ngay từ đầu nói muốn đấu chỉ chúc mừng thì em cảm thấy rất khó chịu rồi. Anh, sinh nhật mười tuổi của cháu gái, anh sao có thể làm ra mục máu me hoang đường như này chứ?”
Triệu Hải Nhân bị nói mà mặt mày khó xử.
Nhân viên đó vội vàng chủ động đứng ra gánh tội thay anh ta: “Cô chủ, chuyện này thật ra không thể trách phó chủ tịch, đều là mấy người chúng tôi đáng chết, nghĩ ra cái chủ ý rách nát này, là chúng tôi liên lụy phó chủ tịch.
Chủ động gánh tội thì có thể giảm bớt tội mà bọn họ vừa phạm phải.
Nhận sai là để chống đỡ qua nạn.
Triệu Hải Nhân hừ lạnh một tiếng, trong lòng nói mấy tên thủ hạ này coi như có chút đầu óc, sau khi trở về cũng không cần quá hà khắc nữa.
Triệu Dung tiếp tục nói: “Con chó này thật sự đáng thương, em tán thành lời của anh Giang, tha cho nó đi?"
Nếu Triệu Dung đã mở miệng, Triệu Hải Nhân còn có gì để nói nữa?