Giang Nghĩa lại vuốt ve đầu của Phần Diễm vài cái, sau đó nói với Miêu Đồng: “Đưa nó đi tắm, ăn cơm, xử lý sạch sẽ một chút.
Miêu Đồng dùng tay chỉ bản thân: “Kêu tôi đi?”
“Ừ”
“Đừng mà!!! Tôi sợ!!”
Advertisement
Giang Nghĩa cười ha ha, hơi phất tay rồi rời đi, mà Phần Diễm lại giương mắt nhìn Miêu Đồng, dáng vẻ rất mong chờ.
Miêu Đồng cẩn thận tới gần Phần Diễm: “Bây giờ tao đưa mày đi tắm, mày phải ngoan ngoãn, không được cắn tao.
Phần Diễm vốn muốn đáp lại một cách ôn hòa, vì vậy sủa hai tiếng.
Chỉ là nó bình thường hung dữ quen rồi, sủa thì rất lớn tiếng, dọa cho Miêu Đồng lại trốn đi.
Advertisement
“Chủ tịch Giang, tôi sợ ~~”
Về tới văn phòng.
Giang Nghĩa điều chỉnh tâm trạng, tập trung vào buổi ra mặt sản phẩm mới vào ngày mai.
Đã thoát khỏi nhà họ Đàm, có thể đứng vững hay không thì xem trận đầu tiên vào ngày mai có thể gây tiếng vang hay không.
Lâm Chí Cường đẩy cửa đi vào, nói: “Thống soái, vấn đề lớn, vốn mấy công ty giao hẹn sẽ tham gia buổi ra mắt đều gọi điện từ chối rồi, còn có rất nhiều công ty tôi gọi qua thì không có ai nghe.
Chắc chắn rồi.
Trước đó khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc phụ thuộc vào nhà họ Đàm, mọi người đều muốn lấy lòng.
Bây giờ khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc và nhà họ Đàm công khai vạch rõ quan hệ, mọi người đương nhiên cũng không dám tới gần, bây giờ ai còn qua lại gần gũi với
Giang Nghĩa, đó chính là đối đầu với nhà họ Đàm.
Không muốn sống thì làm như vậy.
Tình trạng như này Giang Nghĩa cũng đã dự liệu được.
Anh cầm điện thoại trên bàn lên, gọi từng cuộc.
“Alo, sếp Trương, buổi ra mắt ngày mai công ty của các anh không tới sao?”
“Giám đốc Hà, thời gian hẹn trước các người có việc tức thời sao?”
“Chủ nhiệm Thường, sao đột nhiên trong nhà lại xảy ra chuyện vậy? Sắp xếp người khác tới cũng không được ư?”
Gọi từng cuộc, đáp án nhận được đều giống nhau, không ai nguyện ý tới tham gia buổi ra mắt sản phẩm mới của Giang Nghĩa.
Vừa xuất sự thì chết yểu.
Còn chưa chính thức bắt đầu thì đã lạnh quá nửa.
Đây không phải điềm báo tốt gì.
Lâm Chí Cường nói: “Không có những công ty, doanh nghiệp lớn này tới chống trận, buổi họp báo ngày mai sẽ rất tẻ nhạt, không ra sao nữa”
Giang Nghĩa trầm ngâm một lát, nói: “Không sao, có cục diện như này là có thể dự đoán trước. Phía truyền thông sao rồi?”
“Bên phía truyền thông thì không có vấn đề gì, cũng đã xác định xong rồi.
“Ừ, vậy chúng ta đặt sự chú ý vào sản phẩm và người dùng.
“Em biết rồi.”
Cùng lúc này.
Tòa nhà nội bộ của nhà họ Đàm, gia chủ của nhà họ Đàm – Đàm Vĩnh Thắng và cháu trai Đàm Quốc Đống của ông ta cũng đang xử lý vấn đề tương tự.
Đàm Quốc Đống cười ha hả nói: “Ông nội, những công ty Giang Nghĩa mời, cháu đã gọi điện nói xong hết rồi, bọn họ không ai sẽ tới tham gia buổi ra mắt vào ngày mai! Tới lúc đó hiện trường vắng lặng, cháu xem mặt mũi của Giang Nghĩa giấu vào đâu.
Anh ta khựng lại một chút rồi lại nói: “Chỉ là cháu không hiểu, ông nội, ông tại sao không dứt khoát chặn luôn cả truyền thông?”
Đàm Vĩnh Thắng mỉm cười: “Nếu chặn cả truyền thông, ai tới đưa tin xấu về buổi ra mắt của Giang Nghĩa? Ngày mai, ông muốn khiến đám truyền thông đó nhìn tình trạng thê thảm của Giang Nghĩa, cho người của cả thủ đô đều biết khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc rời khỏi nhà họ Đàm thì lụi bại.