Thay đổi lời nói, Đàm Quốc Đổng bỗng cười ha hả hỏi: “Ông nội, thật sự đợi tới ngày Giang Nghĩa nghèo rớt mồng tơi, ông chuẩn bị đuổi cùng giết tận, hay là mở cho một đường?”
Dù sao Giang Nghĩa là cháu ruột của Đàm Vĩnh Thắng.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nếu Đàm Vĩnh Thắng mở cho một đường, giữ lại một mạng cho Giang Nghĩa, vậy cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Advertisement
Đối với vấn đề này, thật ra Đàm Vĩnh Thắng sớm đã có đáp án.
Ông ta ung dung trả lời: “Giang Nghĩa có thể sống hay không, mấu chốt của vấn đề không nằm ở ông, mà ở chính nó.
“Nếu nó biết điều một chút, mang khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc quay về nhà họ Đàm, vậy ông nể tình quan hệ máu mủ này, để lại một mình nó thì cũng được"
“Nhưng nếu nó ngu xuẩn, cố chấp đấu với ông, vậy ông cũng chỉ có thể đại nghĩa diệt thân, dạy cho nó làm người như nào!”
Advertisement
Khái quát bằng 10 chữ: người thuận ta thì sống kẻ chống ta thì chết.
Trong chớp mắt, tới ngày hôm sau.
Gần trưa.
Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc giăng đèn kết hoa, trống chiêng vang trời ở mặt tiền lớn nhất của thủ đô, tổ chức buổi ra mặt đang náo nhiệt.
Các phóng viên sớm đã ngồi kín.
Ở cửa cũng tập trung lượng lớn quần chúng vây xem, đều đang đợi sản phẩm mới của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
Chỉ là...
Một người qua đường vô tình hay cố ý nói: “Trước kia khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc có sản phẩm mới, nhất định sẽ gây ra chấn động trong ngành, các công ty đều sẽ
sắp xếp người tới, hôm nay sao vắng lặng, không thấy công ty nào tới vậy?"
“Phải đó, rất kỳ lạ.
“Nghe nói khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc và nhà họ Đàm cạch mặt rồi, công ty Nạp Tây cũng không dám qua lại quá gần gũi với bọn họ.
“Vậy khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc không phải bị cô lập rồi hay sao? Sau này không có ai bằng lòng hợp tác với bọn họ, bọn họ còn lăn lộn cái rắm?”
“Nói cũng đúng, theo tôi thấy, khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc không tung tăng được mấy ngày nữa đâu.
Mọi người bàn luận rần rần ở cửa.
Ở trong một khách sạn cách đó không xa, Đàm Vĩnh Thắng và Đàm Quốc Đống ngồi ở vị trí lại gần cửa sổ bên phố, vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn.
Đàm Quốc Đống mỉm cười nói: “Ông nội ông nhìn thấy không? Không một công ty nào tới, lần này Giang Nghĩa mất hết mặt mũi rồi. Cho dù sản phẩm của cậu ta có tốt nữa, chắc chắn không gây nên song gió nào nữa.
Đồng thời, anh ta rút điện thoại ra, mở tin tức hiện nay.
“Ông nội ông xem, đã có truyền thông đưa tin --- buổi ra mắt sản phẩm mới của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc vắng tanh, một cự đầu sắp sụp đổ"
“Đây mới là vừa bắt đầu, ông đợi buổi ra mắt kết thúc, tin tức chấn động sẽ được tung ra.
“Lần này chúng ta nhất định khiến Giang Nghĩa không thể trở mình!”
Đàm Vĩnh Thắng cười vui vẻ, cục diện như này là ông ta rất vui lòng nhìn thấy.
Đàm Vĩnh Thắng uống ngụm rượu, hỏi: “Sắp xếp nhân thủ sao rồi?”
“Đã sắp xếp xong rồi ạ. Đàm Quốc Đổng nói: “Mỗi một con đường chính đều sắp xếp người, nếu có công ty nào cả gan phản bội chúng ta tham gia buổi ra mắt, cháu cho người đập luôn! Bảo đảm không một công ty nào tới chống trận cho Giang Nghĩa!”
“Rất tốt!” Đàm Vĩnh Thắng gắp một miếng thịt: “Giang Nghĩa, cậu không phải muốn đấu với lão phu hay sao? Tới đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem, cánh tay này của cậu muốn vặn cái đùi này của tôi như nào!”
Cách thời gian buổi ra mắt chính thức bắt đầu càng lúc càng gần, mười phút đếm ngược.
Nhưng tới bây giờ vẫn không có bất cứ một công ty nào tới, cho dù là có người của công ty lớn không cẩn thận đi ngang qua, cũng sẽ bị người Đàm Quốc Đổng sắp xếp từ trước đuổi đi.
Buổi ra mắt của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc ngày hôm nay, đã định sẵn sẽ kết thúc bằng sự thất bại.