Chiến Thần Tu La

Chương 1982



Chương 1982

Giang Nghĩa chặt tay nhiều người như thế xem như đã hoàn toàn kết thù với Thân Hào rồi, sau này sợ rằng sẽ gặp rắc rối không ngừng mất thôi.

Đừng nói sau này, ngay bây giờ đã có rắc rối rồi.

Ngay sau khi nhóm những tên độc ác bị chém lăn ra đất, những người khác còn chưa kịp vui mừng thì từng chiếc xe tải màu trắng lần lượt chạy tới và bao vây hiện trường.

Có càng nhiều tên độc ác lao xuống hơn.

Toàn bộ bọn họ đều là tay sai của tập đoàn Hoa Thượng, chịu trách nhiệm “duy trì trật tự”, tất cả những tên bị chém lăn ra đất trước đó đều là anh em của họ.

Một nhóm lớn tay sai lao xuống.

Nhìn thì thấy chắc phải bốn mươi năm mươi người, một đám lớn lao về phía Giang Nghĩa, tất cả đều lộ vẻ dữ tợn hung hãn không dễ chọc.

Đỉnh Phong Thành hoảng sợ.

Nhiều như thế thì trị như thế nào đây?

Giang Nghĩa có cừ khôi đến đâu cũng không thể đánh bại hàng chục người cùng một lúc được đúng không?

“Tôi đã nói không nên xúc động, không nên xúc động rồi mà, hiện giờ đội ngũ lớn của người ta đã tới, chú phải làm thế nào đây?”

“Giang Nghĩa ơi Giang Nghĩa, sao lúc nào chú cũng kích động như vậy?”

Đinh Phong Thành lo lắng đến nhảy cẳng lên, anh ta có lòng giúp đỡ, nhưng nghĩ đến †ay chân gầy guộc của mình, anh ta có thể giúp được gì chứ?

Đối phương có nhiều người như thế, cho dù có gọi cảnh sát ngay lập tức cũng vô ích.

Đợi cảnh sát đến, Giang Nghĩa chắc chắn đã bị băm thành thịt vụn rồi, phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Trong lúc Đinh Phong Thành đang cực kỳ lo lắng, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Đột nhiên có máy bay trực thăng bay ù ù ù ù trên bầu trời, chắc phải có hơn mười mấy hai mươi chiếc máy bay trực thăng, đồng thời trên mỗi chiếc trực thăng đều có người cầm súng chĩa vào một đám đông người bên dưới.

Cái này…

Đang diễn phim bom tấn Hollywood à?

Tất cả mọi người đều bị dọa nảy mình, nháo nhào tìm chỗ trốn, hoàn toàn không dám lọt vào tâm nhìn của trực thăng.

Nhưng đội ngũ lớn hơn bốn mươi người lại không thể trốn được.

Họ ngẩng đầu lên nhìn những chiếc trực thăng trên bầu trời, tất cả đều sững sờ.

Cảnh tượng như vậy là điều họ chưa từng thấy trước đây.

Trước giờ toàn là bọn họ bắt nạt người khác, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người lái trực thăng đi bắt nạt bọn họ, thế nên bọn họ nhất thời không kịp phản ứng.

Giang Nghĩa hét vang một tiếng, gầm lên: “Không phải so ai nhiều người hơn sao? Ra †ay đi!”

Đâu còn ai dám ra tay nữa chứ?

Hơn bốn mươi người cầm dao bầu đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh trên trán bọn họ không ngừng nhỏ xuống.