Chiến Thần Tu La

Chương 418: Một người đuổi đánh một đám người



Thủ đoạn tàn nhẫn, kỹ thuật cao siêu, Giang Nghĩa vừa ra tay thì khiến những người này biết người đàn ông trước tuyệt đối không phải là kẻ hiền lành gì.

Nhưng đối với những ‘con sói’ này mà nói, mùi máu tanh không những không khiến bọn họ lùi lại, ngược lại sẽ càng kích thích thú tính của bọn họ.

Một người sau khi ngã xuống thì có càng nhiều lao tới, trong ánh mắt của mỗi người đều phát ra dục vọng mãnh liệt, hận không thể cắn xé Đinh Thu Huyền.

Phụ nữ, trong mắt bọn họ chỉ có phụ nữ.

Đinh Thu Huyền sợ hãi hét lên, cơ thể run rẩy kịch liệt, cô sống ở thời đại hòa bình đâu có từng thấy cảnh tượng như này?

Bị một màn trước mắt bị cho tay chân lạnh toát.

Phản ứng này phù hợp với người bình thường.

Người bình thường gặp phải tình cảnh như này là không có sức phản kháng, đây cũng là một trong những nguyên nhân các công nhân không hề kiêng kỵ, bọn họ không biết như này đã đối phó bao nhiêu người, không có ai có thể thoát khỏi ma trảo của bọn họ.

Cho nên bọn họ nghĩ cho rằng Giang Nghĩa, Đinh Thu Huyền cũng sẽ như vậy.

Nhưng bọn họ đâu biết, người hôm nay bọn họ gặp phải không phải là người bình thường, mà là chiến thần Tu La đến từ địa ngục.

Khi ở biên giới phía Tây, cục diện mà Giang Nghĩa gặp phải nguy hiểm hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần, kẻ địch ở biên giới phía Tây, ở phương diện chiến đấu và ý chí càng mạnh hơn.

Nhưng cho dù như vậy, khi bọn họ đối mặt với Giang Nghĩa vẫn sẽ bị đánh bại.

Chiến thần Tu La giỏi nhất chính là phá hủy phòng tuyến tâm lý của người khác!

Khi một công nhân đang lao tới, chỉ chạm một ánh mắt với Giang Nghĩa, cả người dừng động tác lại, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy cái chết đang gần kề.

Ngay sau đó, bàn tay to lớn của Giang Nghĩa túm cái mặt của anh ta, trực tiếp đập anh ta vào tường!

Trong nháy mắt, đầu nở hoa.

Gãy tay, gãy chân, gãy xương sườn, chảy máu, trong vài giây ngắn ngủi, những công nhân lao tới trước tiên đó đều nằm trên đất, không thành hình người, cả đời này bị hủy hoại, định sẵn trở thành kẻ tàn tật.

Nhìn thấy cảnh tượng như này, những người phía sau đều sững người, người đàn ông này hình như không giống với những người bọn họ gặp trước kia?

Bọn họ đã dừng lại, không dám xông lên nữa.

Cho dù máu sẽ khiến bọn họ phấn khích hơn, nhưng cho dù như vậy, ở trước mặt sống và chết, bọn họ vẫn là sẽ khôi phục lý trí.

“Đây còn là con người sao?”

“Ôi trời ạ, đùa kiểu gì thế? Thật sự giống như ma quỷ vậy.”

Các công nhân nhìn nhau, đều không biết phải làm sao, vốn muốn ỷ đông hiếp yếu, mọi người cùng lên, chế ngự người đàn ông, sau đó ‘xử lý’ cô gái.

Kết quả một lượt xông lên, bảy tám người nằm bẹp trên đất, bị thương rất nặng.

Điều càng đáng sợ hơn là bọn họ không định tiếp tục gây với Giang Nghĩa nữa, nhưng Giang Nghĩa dường như không có ý định tha cho bọn họ!

Chỉ thấy Giang Nghĩa trực tiếp cầm một thanh thép trên đất lên, dùng sức quăng, thanh thép xé gió mà đi, đâm xuyên qua hai công nhân, ghim lại với nhau.

Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết truyền khắp bốn phía.

Giang Nghĩa lao tới, một tay xách cổ áo của một người trong đó lên, đập mạnh xuống đất.

Một cái, hai cái, ba cái!

Răng trong miệng của công nhân bị đập đó đều rụng hết, máu tươi nôn ra đất, sau đó Giang Nghĩa lôi đầu của anh ta đi về phía những người khác.

Dáng vẻ đó, không khác gì lệ quỷ trong phim kinh dị.

“Quỷ, quỷ!”

Các công nhân hoàn toàn bị dọa cho đơ luôn.

Từng thấy kẻ tàn nhẫn, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn như thế, trước đây những người đó chỉ bị bọn họ bắt nát, chứ chưa từng có ai bắt nạt bọn họ.

Hơn nữa, cho dù bọn họ đánh không lại người ta thì vẫn thu tay được, lần đầu tiên đụng phải tình cảnh ỷ đông hiếp ít, còn bị người ta đuổi đánh.