Điều này lật đổ thế giới quan của những người công nhân.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng mỗi người.
Đến bây giờ bọn họ mới biết rằng họ đã khiêu khích một người đàn ông mà vốn dĩ không nên khiêu khích.
Nhưng bây giờ mới biết thì đã quá muộn rồi, ham muốn chiến đấu của Giang Nghĩa đã bị vực dậy hoàn toàn, con sư tử đã được thả ra khỏi lồng, làm sao có thể không trả giá được?
"Chúng tôi không đánh nữa, không đánh nữa."
"Tha lỗi cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi."
"Chúng tôi không dám động vào người phụ nữ của anh nữa, anh đi đi, đừng đánh chúng tôi, được không?"
Muộn rồi!
Giang Nghĩa lao vào đám công nhân như một cơn gió, vung tay đấm tới tấp.
“Rắc” “rắc”, tiếng xương người bị đấm gãy liên tục vang lên, người thê thảm nhất bị Giang Nghĩa vặn cánh tay, toàn bộ cánh tay bị xé nát rơi xuống đất!
Máu bắn ra tung toé, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Một trận thảm kịch của nhân gian đang diễn ra, tất cả các công nhân gào khóc thảm thiết, la hét bỏ chạy.
Nhưng bọn họ trốn đi đâu được chứ?
Tiếng la hét cùng với tiếng đánh đập vang lên không dứt, màu máu tươi nhuộm đỏ một vùng, hai mắt Giang Nghĩa đỏ bừng.
Đinh Thu Huyền là giới hạn của anh, hôm nay những người này đã chạm vào điểm giới hạn không nên chạm, kết cục chỉ có thể nhận lấy bi kịch.
Khi Giang Nghĩa đang hung hăng phát tiết, một người đàn ông cường tráng chạy đến hét lớn: "Dừng lại!"
Giang Nghĩa dừng lại một giây, sau đó giẫm lên bụng của một trong những công nhân, làm nát thận của anh ta.
Anh hơi quay đầu liếc nhìn về phía người đàn ông cường tráng kia.
Người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét, ngày thường anh ta luôn diễu võ dương oai, không ai dám coi thường anh ta, nhưng Giang Nghĩa chỉ cần liếc nhìn một cái liền khiến anh ta cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Hơn nữa lại nhìn thấy nhiều tay chân bị gãy ở hiện trường như vậy, anh ta sợ đến mức thấp giọng đi nhiều.
Anh ta nói: "Tôi… tôi là quản đốc của công nhân-Răng Hổ, anh… anh đến đây để quậy phá sao?"
Giang Nghĩa khàn giọng đáp lại: "Tôi đến đây để bàn chuyện kinh doanh."
"Bàn chuyện kinh doanh sao?"
Răng Hổ không nói nên lời, có cách bàn chuyện kinh doanh như vậy sao? Cho dù là mạng sống của những người công nhân này không có giá trị, nhưng ra tay như vậy cũng quá tàn nhẫn phải không?
Đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ chứ, bàn chuyện kinh doanh như thế này thì không cần phải bàn nữa rồi!
Răng Hổ muốn mở miệng từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Nghĩa, anh ta chỉ đành nuốt những lời muốn nói ngược vào trong, bởi vì anh ta cảm thấy nếu như từ chối thì có lẽ anh ta sẽ trở thành một trong những người nằm dưới đất kia.
Giang Nghĩa nói: "Chúng tôi là người của chế tạo Đinh Dung, hôm qua chúng tôi đã liên hệ với ông chủ Thiêu Hồ Tử của các anh.”
Răng Hổ nuốt nước bọt: "Được, mọi người đi theo tôi."
Đinh Thu Huyền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giang Nghĩa, nắm tay anh, theo Răng Hổ đi về phía tòa nhà văn phòng.
Trên đường đi, Đinh Thu Huyền vẫn chưa hết hoảng sợ.
Những ánh mắt trong nhà máy thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô sợ hãi co người lại phía sau Giang Nghĩa.
Cả đoan đường đi không ai nói lời nào, chẳng mấy chốc, cả nhóm đã tiến vào tòa nhà văn phòng.
Kỳ lạ là Răng Hổ không đưa họ lên lầu mà đi thang máy xuống tầng hầm.
Sau khi cửa thang máy mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến cả đời này Đinh Thu Huyền không thể nào quên.
Cả một sảnh lớn với đủ loại người, nam nữ ăn mặc hoa hoè sặc sỡ.
Có một cái gì đó giống như võ đài ở vi trí trung tâm, trên võ đài, hai người đàn ông cường tráng đang chiến đấu.
Những người xung quanh không ngừng hò hét, vỗ tay cỗ vũ cho người mà mình ủng hộ.
Đinh Thu Huyền đứng nhìn theo.
Trên võ đài, một người đàn ông tóc dài tung một cú đấm trời giáng vào mặt đối phương, trực tiếp hạ gục đối phương.
Người đàn ông tóc dài đó nâng đối thủ của mình lên và ném ra khỏi sàn đấu một cách tàn nhẫn, cả cơ thể người đó đều đẫm máu.
Đinh Thu Huyền càng sợ hãi, trốn phía sau Giang Nghĩa, người cô run lên bần bật.