Vẻ mặt của Dương Tuấn Thiên thay đổi: "Giang Nghĩa, anh đang nói cái gì vậy? Thấy anh bình an vô sự trở về như vậy đương nhiên tôi phải mừng chứ, sao lại có thể không vui được? Anh nghĩ nhiều rồi đó!”
"Vậy sao?"
Giang Nghĩa mỉm cười, không có ý định vạch trần bộ mặt của Dương Tuấn Thiên.
Có điều anh càng như vậy thì Dương Tuấn Thiên càng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lúc này, Lâm Mộng Vân vô tình đến thêm dầu vào lửa, cô ta kéo cánh tay của Giang Nghĩa, phấn khích nói: "Anh quay lại thật tốt, có một vài kĩ xảo khó tôi không làm được, anh mau mau qua dạy tôi đi.”
Nhìn thấy bàn tay của Lâm Mộng Vân kéo cánh tay của Giang Nghĩa, Dương Tuấn Thiên cảm thấy vô cùng ghen tị.
Cơn giận trong lòng anh ta càng trở nên không kiểm soát được.
Cậu em Điền Kê thấy vậy liền châm chọc: "Cô Lâm, nếu có thắc mắc gì thì hỏi đội trưởng đi. Kỹ năng của anh ấy không lẽ không giúp được cô sao? Cô đi hỏi một người mới vừa gia nhập đội mấy ngày, anh ta hiểu cái quỷ gì mà dạy cô chứ!”
Lâm Mộng Vân bĩu môi: "Người mới gì chứ? Anh quên nếu không phải nhờ Giang Nghĩa biểu hiện xuất sắc thì lần trước chúng ta đã thua thảm hại rồi à?"
Điền Kê lại tiếp tục chế giễu: "Chẳng qua cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi, có gì đâu mà khoe khoang chứ? Đội trưởng của chúng ta tập luyện chăm chỉ cả ngày lẫn đêm suốt hai ngày qua, kĩ năng cũng phát triển vượt bậc, nếu như đấu với đám người đội Lamborghini chắc chắn sẽ không thua."
Thấy bọn họ lời qua tiếng lại càng lúc càng gay gắt, Dương Tuấn Thiên cắt ngang: "Mộng Vân, chi bằng để tôi xem cô gặp phải rắc rối gì?"
"Được!"
Dứt lời, Lâm Mộng Vân lên xe chạy vào trường đua.
Tất cả các xe khác đều tránh đường, Lâm Mộng Vân đạp chân ga, thao tác vô cùng điêu luyện, lúc đầu thì rất bình thường, nhưng khi vào cua thì xuất hiện vấn đề.
Sau khi chạy một vòng, Lâm Mộng Vân rời khỏi trường đua, sau đó dừng xe lại.
Cô ta xuống xe nói: "Tôi nghĩ tôi không cần nói với anh thì anh cũng có thể nhìn ra vấn đề phải không?"
Dương Tuấn Thiên gật đầu.
"Mộng Vân, cô đã mắc một sai lầm mà hầu hết các tay đua chuyên nghiệp đều mắc phải."
"Tính năng xe nhanh khiến cô phản ứng chậm, dễ thấy nhất là khi cô vào cua, luôn không nắm bắt được thời điểm vào cua, quá sớm hoặc quá muộn, điều này sẽ khiến cô thua trong các trận đấu."
Dương Tuấn Thiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý.
Điền Kê đứng ở một bên cười nhạo: "Thấy chưa, cao thủ là như thế nào? Cao thủ chính là nhìn thoáng qua cũng nhận ra được vấn đề nằm ở đâu, phân tích được cụ thể vấn đề, giống như đội trưởng của chúng ta đây. Không giống như một số người, xem một vòng cũng không nhìn ra cái quỷ gì cả, thật mất mặt!”
Câu nói này rõ ràng là nhằm vào Giang Nghĩa.
Lâm Mộng Vân nói: "Điền Kê, đừng có mà nói người ta, tôi thấy anh lái xe cũng mắc phải sai lầm như tôi mà?”
Điền Kê lè lưỡi: "Dưới sự hướng dẫn tận tình của đội trưởng, tôi đã từ từ cải thiện rồi!"
“Thật à?” Lâm Mộng Vân nhìn Dương Tuấn Thiên: “Anh có giải pháp khắc phục vấn đề của tôi sao?”
Dương Tuấn Thiên mỉm cười.
"Thật ra nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ."
"Chỉ là dạy cho cô cách nắm bắt thời cơ vào cua mà thôi."
Lâm Mộng Vân lại nhìn Giang Nghĩa: "Anh thấy sao?"
Giang Nghĩa gật đầu, lần đầu tiên bày tỏ quan điểm giống với Dương Tuấn Thiên: "Đúng vậy, cô nên học cách nắm bắt thời cơ vào cua."
Cả hai đều có cùng quan điểm!
Điền Kê cười: "Đội trưởng nói cái gì thì anh cũng nói theo như vậy, bắt chước lời người khác, thật không biết xấu hổ."
Giang Nghĩa cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ đứng yên cười.
Dương Tuấn Thiên bước tới bên cạnh xe, tiếp tục nói: "Thực ra, tôi đã dạy Điền Kê về vấn đề này từ lâu rồi, điều quan trọng là phải biết khi nào vào cua."