Tiếp theo, Dương Tuấn Thiên phân tích rất chi tiết về đường đua và xe, giải thích từng bước rất chi tiết, giống như một công thức hình học hoàn hảo.
Một vòng rồi lại một vòng.
Có thể nói, về lý thuyết, chỉ cần bạn thực hành theo những gì anh ta chỉ dạy là bạn có thể thực hiện được một cú cua hoàn hảo.
Lâm Mộng Vân cũng nở một nụ cười hài lòng, phải nói rằng với tư cách là đội trưởng, Dương Tuấn Thiên làm rất “tốt”, chỉ cần nắm vững bộ lý thuyết công thức này của anh ấy, nhất định có thể trở thành cao thủ hạng nhất.
Chỉ là……
Giang Nghĩa mỉm cười lắc đầu, có ý kiến khác về phân tích của Dương Tuấn Thiên.
“Cậu đang cười cái gì?” Dương Tuấn Thiên hỏi: “Không lẽ là cậu cảm thấy kỹ xảo vào cua của tôi có cái gì không ổn sao?”
Giang Nghĩa nhẹ nhàng nói: “Quả thực lý thuyết của anh rất đúng. Nếu như chỉ có duy nhất một chiếc xe của anh trên đường, thì kỹ năng vào cua của anh có thể chạy trong thời gian ngắn nhất."
Một chiếc xe?
Dương Tuấn Thiên cau mày: “Ý của cậu là?”
“Ý tôi rất đơn giản. Thi đấu không phải là một phép tính đơn giản. Mặc dù lý thuyết của anh rất tuyệt vời, nhưng nó đòi hỏi rất nhiều điều kiện tiên quyết. Mà trong cuộc thi, đối thủ sẽ không để anh hoàn thành những điều kiện này."
“Đối thủ của anh sẽ làm mọi thứ có thể để tạo ra khó khăn cho anh."
“Cướp làn đường, áp sát, chặn tầm nhìn, v.v. Trong quá trình bình thường của cuộc thi, thì hoàn toàn không tồn tại cái gọi là thời cơ hoàn hảo để cua về mặt lý luận."
“Vì vậy, kỹ năng vào cua của anh giống như là lý luận suông vậy."
Bầu không khí đột nhiên có chút gì đó khó xử.
Dương Tuấn Thiên nghiến răng nói: “Nói khoác không biết sượng!”
Giang Nghĩa cười nhạt: “Anh có biết tại sao lần trước anh thua Chúc Minh không? Đó là bởi vì anh theo đuổi sự hoàn hảo mỗi khi vào góc cua, nhưng Chúc Minh đã lợi dụng thói quen này của anh, lần nào cũng lợi dụng giới hạn tầm nhìn để khiến anh vào sai vị trí. Đó là lý do tại sao anh gần như hoàn hảo mỗi khi vào góc, nhưng luôn hơi chệch một chút."
“Nếu không thay đổi được cái tật này, thì anh mãi mãi chỉ có thể đạt 98 điểm, không thể đạt 100 điểm."
Những lời này tương đương với việc phát động “chiến tranh."
Dương Tuấn Thiên chỉ vào mũi Giang Nghĩa và mắng: “Cậu nhóc, đừng tưởng rằng cậu thắng được Chúc Minh một lần là hay lắm, nói cho cậu biết, cậu chẳng phải cái thá gì trước mặt tôi cả! Cậu rất lợi hại phải không? Nếu không phục thì tới đây đấu với tôi một trận?! Dám không? "
Khung cảnh giương cung bạt kiếm.
Mọi người nhìn nhau không dám đáp lời.
Để ngăn cản hai cao thủ trong đội “chém giết lẫn nhau”, Lâm Mộng Vân đã chủ động tiến lên thuyết phục: “Được rồi, những gì các anh nói đều có lý, được không? Đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng hòa khí."
Dương Tuấn Thiên gầm lên: “Có lý? Trong chuyện này, hoặc là tôi đúng hoặc cậu ta đúng, làm sao có thể cả hai người đều đúng được?! Hôm nay, tôi phải phân rõ thắng bại với cậu ta!”
Thấy tình hình đã đến mức không thể kiểm soát, Lâm Mộng Vân ngay lập tức chớp lấy thời cơ, nghĩ ra một cách mà cũng không phải là cách.
Cô ấy nói: “Nếu hai anh đang so sánh xem lý thuyết của ai đúng hơn thì nên sử dụng lý thuyết của các anh để thực hành vào thực tiễn, chứ không phải các anh tự mình chứng minh đúng không nhỉ?”
Dương Tuấn Thiên sửng sốt: “Tôi không hiểu, ý của cô là??
Lâm Mộng Vân búng tay: “Ý của tôi là, tìm hai người có vấn đề việc vào cua, từng người lần lượt thực hiện theo lý thuyết của các anh, sau đó đồng thời PK, bên thắng không phải nói lên lý thuyết đúng sao?”