Vào giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Giang Nghĩa đã nghiêng người với tốc độ vượt quá giới hạn của con người để né đòn tấn công của con chó Pit Bull.
Sau đó, anh lấy con dao găm ra, khi một con Pit Bull tiếp theo nhào lên, anh lập tức dùng một tay ấn nó xuống đất, đâm con dao găm vào cổ con chó Pit Bull.
Con chó chết ngay tại chỗ.
Con thứ ba đánh lén từ phía sau, nhưng sau lưng Giang Nghĩa giống như có một đôi mắt, anh chém một nhát mà không cần quay đầu lại, con chó phía sau anh bị chém ngã xuống đất, trên bụng bị rách một đường thật lớn.
Máu tươi giàn giụa.
Loài chó nào cũng ưa mềm sợ cứng, nhìn thấy cái chết thảm thương của hai người bạn đồng hành, ba chó Pit Bull còn lại kia sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, không dám chần chừ một giây phút nào.
Giang Nghĩa đứng lên, để dao găm vào vị trí cũ.
Bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay vang dội vang lên liên tiếp.
Một người đàn ông mặc áo jacket bước ra từ phía sau nhà kho, vừa đi vừa vỗ tay, như đang tán thưởng biểu hiện xuất sắc vừa nãy của Giang Nghĩa.
Cùng lúc đó, có vài người liên tục đi ra từ bốn phương tám hướng, tổng cộng có hơn hai mươi người.
Người nào cũng có vẻ không lương thiện.
Đương nhiên, người lương thiện tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bắt cóc người khác.
Người đàn ông mặc áo jacket đi tới nói: “Kĩ năng của cậu không tồi, đáng được khen ngợi. Lúc đầu, tôi định để năm con chó cắn chết cậu rồi lấy tiền bỏ đi, nhưng kĩ năng tuyệt vời của cậu đã giúp cậu có cơ hội sống sót.”
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là ‘Phương Phiến Tam’, tôi rất coi trọng cậu.”
“Thế nào, có hứng thú làm đàn em của tôi, gọi tôi một tiếng ‘anh Tam’ không?”
Lại thêm một người muốn nhận Giang Nghĩa làm đàn em.
Không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần nhìn thấy kỹ năng của Giang Nghĩa, thì không ai không kinh ngạc trước sức mạnh siêu việt của Giang Nghĩa, có được một đàn em như vậy là mong ước của mỗi đại ca.
Nhưng họ làm gì có tư cách làm đại ca của chiến thần Tu La?
Giang Nghĩa đẩy va li về phía trước, thờ ơ nói: “Tôi không đến đây để kết bè kết phái, tôi đến đây để cứu người. Tân Tử Dân bị các người bắt cóc đúng không? Tiền ở đây, thả người ra cho tôi.”
Câu trả lời tương đương với việc trực tiếp từ chối “ý tốt” của Phương Phiến Tam.
Anh ta có hơi khó chịu.
Một người thuộc hạ hung tợn nói: “Này, nhóc con, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Anh Tam của tụi tao coi trọng mày là phúc phần của mày, bao nhiêu người muốn anh Tam nhận làm đàn em đều không được. Mày có cơ hội mà còn không biết nắm chắc à?”
“Nói cho mày biết, theo anh Tam thì sau này muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, tiền tài một đống, phụ nữ đếm không xuể, ngày lành hưởng không hết!”
Nghe thì có vẻ thật sự không tồi.
Nhưng Giang Nghĩa vốn không dao động, anh không nói một lời đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn Phương Phiến Tam.
“Ha ha, nhóc con mày bị câm sao? Tao thấy mày…”
Phương Phiến Tam ngăn cản thuộc hạ tiếp tục nói chuyện.
Anh ta nhìn vali trên tay Giang Nghĩa: “Nếu cậu không muốn thì quên đi, tôi cũng không thích ép buộc người khác. Theo thoả thuận, giao dịch đi.”
Phương Phiến Tam chỉ vào vali, “Trong đây có có mười lăm tỷ tiền mặt đúng không? Mở ra tôi xem.”
Giang Nghĩa ấn vào cái nút, mở vali hành lý ra, từng xấp tiền mặt mới tinh lộ ra, cả một vali, mười lăm tỷ, thật sự có mười lăm tỷ!
Phương Phiến Tam hài lòng gật đầu.
Giang Nghĩa đóng vali lại, “Người tôi muốn đâu?”
Phương Phiến Tam vỗ vỗ tay.
Ngay sau đó, có một thuộc hạ áp một ông già đi ra, đúng là Tân Tử Dân đã bị bắt cóc! Tay ông ta bị trói chặt sau lưng bằng một sợi dây thừng.