Cả người bẩn thỉu, trên trán còn có vết máu hằn sâu.
Nhìn vậy là biết mấy ngày nay ông ta đều bị tra tấn dã man, thậm chí còn có xu hướng bị bạo hành.
Giang Nghĩa rất tức giận, nhưng trước khi cứu được Tân Tử Dân, anh cần phải nhẫn nại.
Phương Phiến Tam nhìn đàn em bằng ánh mắt nhắc nhở.
Tên đàn em đạp vào lưng Tân Tử Dân, để Tân Tử Dân thất tha thất thểu đi về phía trước, “Ông già, ông có thể cút rồi.”
Tân Tử Dân nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc đi đến chỗ Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa trực tiếp móc dao găm ra cắt đứt sợi dây thừng, sau đó lấy ra khăn tay lau vết bẩn trên mặt Tân Tử Dân.
“Giang Nghĩa, xin lỗi, làm hại cậu bị liên lụy rồi.” giọng nói Tân Tử Dân rất yếu ớt và bất lực.
“Những chuyện này trở về rồi nói.”
Việc quan trọng trước mắt là bảo vệ sự an toàn của Tân Tử Dân, tuy Giang Nghĩa rất muốn ra tay dạy dỗ đối phương, nhưng nghĩ rằng làm vậy có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho Tân Tử Dân, anh đành nhẫn nhịn tiếp.
Tất cả đều lấy việc bảo vệ Tân Tử Dân làm trọng.
Chuyện báo thù sau này có thể từ từ tới.
“Tiền tôi đặt ở đây.”
Giang Nghĩa ném va li xuống, đỡ Tân Tử Dân ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi hiện trường, đàn em Phương Phiến Tam lập tức chạy lên lấy va li.
Vốn dĩ, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng sao kẻ ác có thể đáng tin cậy?
Có một đám người lập tức xông tới bao vây Giang Nghĩa và Tân Tử Dân ở giữa, mỗi người đều âm thầm móc dao găm ra, trông có vẻ không có ý tốt.
Tân Tử Dân thấy lạnh thấu xương, nhìn tư thế của chúng như muốn giết chết con tin!
Giang Nghĩa nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Phương Phiến Tam ở cách đó không xa, hỏi: “Tôi đã đưa tiền cho anh rồi, cần phải làm như vậy nữa sao?”
Phương Phiến Tam cười.
“Cậu giao tiền, tôi thả người, đây là thoả thuận của chúng ta đúng không?”
“Cậu đưa tiền rồi, không phải chúng tôi cũng thả người rồi sao? Hai bên đều không nợ nhau, nên những chuyện sau này phải tính một lần nữa.”
Giang Nghĩa lạnh lùng nói: “Ý của anh là bây giờ anh cho người bao vây chúng tôi, muốn rời đi phải tính lần nữa sao?”
“Thông minh!”
Phương Phiến Tam nói: “Nói thẳng ra thì vốn dĩ tôi không muốn cho cậu cơ hội, mà định cầm tiền rồi giải quyết hết hai người.”
“Nhưng con người tôi thật sự thích người tài.”
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu chỉ cần gọi tôi một tiếng ‘anh Tam’, sau này đi theo tôi. Tôi sẽ không chỉ tha mạng cho cậu, mà mạng lão già này tôi cũng không cần.”
“Nếu cậu không tỉnh ngộ, thì ngại quá, kết quả thế nào không phải chuyện tôi có thể khống chế được.”
Hôm nay, Giang Nghĩa chỉ có hai con đường có thể đi, làm đàn em Phương Phiến Tam hoặc là chết.
Hiện trường có hơn hai mươi người, mỗi người đều cầm dao găm trong tay, dựa theo logic của người bình thường, Giang Nghĩa và Tân Tử Dân sẽ không thể trốn thoát.
Phương Phiến Tam không vội lấy một quả táo ra cắn một ngụm.
Vừa ăn vừa chờ.
Anh ta tin rằng chỉ cần là người bình thường, nhất định sẽ lựa chọn con đường đầu hàng làm đàn em của anh ta.
Dù sao so sánh với hai mạng người, thì mặt mũi gì đó vốn không quan trọng bằng đúng không?
Tân Tử Dân thật sự bất đắc dĩ, ông ta không muốn chết, nhưng cũng không muốn Giang Nghĩa nhận một tên khốn nạn làm đại ca vì mình.
“Giang Nghĩa, xin lỗi, do tôi hại cậu.”
Cảm giác áy náy sâu sắc dâng lên trong lòng Tân Tử Dân.
Giang Nghĩa thở dài, tự lẩm bẩm: “Tôi không muốn ra tay bây giờ mà, haiz…”
Nói xong, anh giơ tay lên, búng tay một cái trước mặt mọi người.
Đây là một ám hiệu.
Một ám hiệu mà chỉ anh và ‘Xạ thủ’ trong mười hai cung Hoàng Kim mới có thể hiểu được.